Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Nhảy Vào Hoàng Hà* Rửa Không Sạch


trước sau

*: sông dài thứ hai của Trung Quốc, bắt nguồn ở Thanh Hải, chảy vào Bột Hải, dài 5464 km

Editor: trang bubble ^^

Cô vén tóc che mặt ra mắng một chập gần như khiến Mạnh Thiệu Tiệm ngẩn ngơ cả buổi, thật may là người anh thích không phải là cô, bằng không, thật đúng là chết người rồi.

Có chút xấu hổ cúi đầu ho hai tiếng, vào khoảnh khắc cô cúp điện thoại kia anh vội vàng mở miệng: "Linh Linh, đừng cúp, thật sự là anh, Mạnh Thiệu Tiệm."

Tô Linh đang muốn cúp điện thoại di động, dừng lại động tác, cô hơi chần chờ nhíu mày, cảm giác say lại cuồn cuộn ở trong cơ thể, làm đầu cô đau từng cơn từng cơn, "Anh . . . Thật sự là Mạnh Thiệu Tiệm?"

Tô Linh gần như điên rồi.

Sau khi cúp điện thoại, thì cô bắt đầu ôm chăn lăn lộn ở trên giường, thỉnh thoảng còn có thể cười khúc khích mấy tiếng, về nước! Cô phải về nước ngay! Cô không kịp chờ, sáng sớm ngày mai cô chỉ muốn đón chuyến bay sớm nhất trở về, cô cũng biết, Tô Linh cô là cô gái đẹp như vậy tốt như vậy nếu như là Mạnh Thiệu Tiệm thật sự không thích, vậy quả thật là trời rơi xuống mưa đỏ rồi!

Trong lòng ngây ngất, đang cảm nhận lại cuộc trò chuyện ngắn ngủn mới vừa rồi một lần lại một lần, giọng nói của anh thật là dịu dàng, mặc dù cũng không nói ra lời nói tha thiết, nhưng lại chủ động mời cô về nước, Tô Linh gần như đã mừng đến sắp điên rồi, hoàn toàn không nghĩ tới tại sao đang êm đẹp, Mạnh Thiệu Tiệm chợt lại liên lạc với cô, bỗng nhiên mời cô về nước.

Cho đến khi ngồi trên máy bay trở về, lúc Tô Linh đang đọc báo, thấy được một mẩu tin tức nho nhỏ, bởi vì sự việc kia xảy ra vào cuối năm ngoái, cho nên hầu như đã phai nhạt đi, chỉ có trên một số báo lá cải tập san vẫn còn đăng một tấm hình nhỏ.

Anh và Phó Tĩnh Ngôn tan vỡ rồi sao? Tô Linh không ngốc, giờ phút này gần như đã nghĩ ngay đến ý định mà Mạnh Thiệu Tiệm đang có.

Bên Phó Tĩnh Ngôn không còn chỗ dựa vững chắc thì nghĩ đến cô, anh muốn tranh quyền đoạt thế leo lên trên, OK, tùy ý, Tô Linh cô không có ý kiến, nhưng bây giờ lại xem như là xảy ra chuyện gì? Muốn kéo cô xuống nước? Dù là cô yêu anh điên cuồng thì như thế nào? Chính là một người thấp hèn sao? Chỉ xứng đáng bị anh giày xéo sao?

Mắt Tô Linh hơi đỏ bừng, trái tim như nhói đau.

Cô biết thân thế của anh, là cô đau lòng anh thương xót anh như vậy, nhưng không có cách nào nói cho anh biết sự thật này, cô sợ anh sẽ không chịu nổi, cho nên cô đi xin anh, không cần danh dự cầu xin anh, cầu xin anh đi với cô, nhưng anh kiên quyết từ chối, cô cũng hết hy vọng, thế nhưng lúc này, anh lại như là đã quên mất một phần tàn nhẫn tổn thương trong quá khứ, muốn cô trở lại bên cạnh anh, lại giúp đỡ anh làm mưa làm gió?

Tô Linh cầm tờ báo ngón tay từng chút từng chút xiết chặt, cô ngây thơ không có nghĩa là cô ngu ngốc, cô thương anh, không có nghĩa là sẽ yêu đến mất trí và ngay thẳng giúp đỡ anh càng chạy càng xa trên con đường không chính đáng.

Cô sẽ thử kéo anh trở về con đường đúng đắn một lần nữa, nếu như anh càng muốn u mê không tỉnh ngộ, thì cô cũng hoàn toàn dừng tay được rồi.

***************** truyện chỉ được đăng ở diendanlequydon.com *******************

Một tháng sau, lúc Mạnh Thiệu Đình đang bận rộn đến trời đất u ám trong phòng làm việc, nhận được một cú điện thoại, là từ ZNV' gọi tới.

Là một người thân tín mà anh phái đi ZNV’ với Thiệu Hiên.

Mạnh Thiệu Hiên đã chết. (Được rồi, thỉnh thoảng sợ các bạn xem đến đây xúc động liền đập heo ca, tuyên bố trước một câu, Thiệu Hiên chưa chết, anh ấy cũng sẽ không chết, sẽ vẫn bình an hạnh phúc sống đến 100 tuổi, yên tâm yên tâm!)

Tin Mạnh Thiệu Hiên chết được một kẻ không ra gì tên là Mã Tử, một người đi cùng đoàn với anh ta đến ZNV’ tiết lộ và xác nhận trong một cuộc nhậu trước khi trở về nước. Lúc này Mã Tử đã say đến gần như không biết gì nữa, ngay trong giây phút đó hắn đã bị người đứng đầu nhóm người do Thiệu Đình phái đi giết chết, cho nên, cái chết của Thiệu Hiên không có đối chứng.

Giây phút anh nhận được điện thoại kia, vẫn còn nhớ ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên bức tường, kim đồng hồ chỉ vào mười một giờ, chỉ chốc lát nữa, anh sắp tan việc đến cửa hàng đón cô về nhà, sau đó hai người cùng nhau ăn bữa trưa.

Giống như là thường ngày vậy, dọc theo đường phố Champs Elysees, tay nắm tay đi dạo siêu thị, mua các loại rau xanh mà bọn họ thích, mua một chút đồ ăn vặt mà các cô gái đều thích, sau đó chứa đầy hộp cốp sau xe, sau đó từ từ lái xe về nhà.

Cả vùng đất hồi xuân, ánh mặt trời cũng trở nên sáng chói, tuyết đọng cũng tan ra, sau đó dưới mái hiên sẽ có giọt nước rơi xuống, từng giọt từng giọt, giống như là treo một mành trân châu (ngọc trai) xinh đẹp.

Bọn họ cười ầm ĩ che đầu chạy về nhà, sau đó anh pha trà xem ti vi đọc báo ở trong phòng khách, còn cô đến phòng bếp nấu cơm cho anh ăn.

Anh đã thích ăn sợi cà rốt hấp, anh đã thích ăn cà chua ăn trứng gà, anh đã thay đổi khẩu vị giống với cô, không thích cay, vị muối trở nên nhạt, ăn nhiều rau cải, sớm tối cũng húp đủ loại cháo dưỡng sinh, càng lúc bọn họ càng giống người một nhà, càng ngày càng ăn ý, càng ngày càng thân mật khăng khít.

Nhưng khoảnh khắc này, anh cảm thấy hoảng hốt, những hạnh phúc kia sẽ sắp rời khỏi anh.

Sau khi cúp điện thoại, anh trựơt đến điện thoại di động của cô, bên phía cô rất yên tĩnh, giọng nói của cô cũng là trước sau như một, anh nói lảng sang chuyện khác rất lâu, mới có hơi lo sợ nghi ngờ hỏi cô: "Tĩnh Tri, em có tin tưởng anh, tin tưởng anh vô điều
kiện hay không?"

Anh nói hoàn toàn không rõ ràng, là anh tự mình chọn lựa người đi với Thiệu Hiên tới ZNV', là anh tự mình chọn lựa người dưới tay cho Thiệu Hiên, anh ở xa ngoài ngàn dặm, hoàn toàn không biết gì ZNV' đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh không tin, không tin Thiệu Hiên cứ chết đi như vậy, chú ấy là đứa nhỏ kiêu ngạo lại yếu ớt bao nhiêu, lại có sức sống ngoan cường giống như là cỏ dại, anh còn nhớ rõ lúc gần đi chú ấy cười sáng chói kiêu ngạo như vậy, nói trở về còn phải cạnh tranh công bằng với anh, nói chú ấy sẽ không buông tay! Chú ấy còn chưa buông tay tranh giành thắng thua với anh cho thật tốt, làm sao chú ấy lại chết? Làm sao lại có thể chết? Anh phải tự mình đi ZNV' một chuyến, không nhìn thấy thi thể của chú ấy, anh tuyệt đối sẽ không tin tất cả thứ này!

Nhưng trước đó, anh muốn hỏi cô một câu, có thể luôn đứng ở bên cạnh anh hay không.

"À?" Tĩnh Tri đang đi tới bên ngoài cửa hàng, chợt ngẩng đầu thấy xe của cô chờ ở đó, thật giống như là An Thành đang nói với một người đàn ông thần bí, cô cũng có chút không yên lòng nói điện thoại, bước nhanh hơn đi tới chỗ An Thành, "Dĩ nhiên, đương nhiên là em tin tưởng anh mà, sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?"

"Không có gì, chỉ là chợt nhớ tới hỏi một chút mà thôi, Tĩnh Tri, có thể anh lại phải đi xa nhà một chuyến, một lát anh đến đón em, tiện thể nói với em luôn."

"Đi đâu vậy?" Cô cho là đi công tác bình thường, nên thuận miệng hỏi một câu, núp ở sau một chiếc xe, thì thấy rõ ràng An Thành và người bên cạnh anh ta.

"Được, buổi trưa lại nói, em cúp trước, một lát gặp." Cô gật đầu trả lời, tắt điện thoại, lặng lẽ nhìn sang, đã thấy đối diện một người đàn ông mập giả dối hình như nắm chi phiếu trong tay, nói gì đó với An Thành.

"Đây là nhị thiếu sai tôi đưa cho anh, Ngụy Nhị anh cầm rồi đi nhanh lên, đi càng xa càng tốt."

Tĩnh Tri không nhịn được nhíu lông mày, Thiệu Đình cho người này tiền? Còn muốn hắn rời đi, đi càng xa càng tốt?

"Tôi biết rồi, anh hãy yên tâm đi, chuyện Tam thiếu gia hít thuốc phiện tôi sẽ không nói ra, tôi sẽ giữ kín như bưng." Ngụy Nhị cầm tiền, vui vẻ đi, An Thành thấy hắn đi xa, lúc này mới khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, Ngụy Nhị là người biết tình hình của Thiệu Hiên, cuối cùng vẫn là không được ở lại chỗ này, dù sao truyền ra tin đồn gì đó sẽ có ảnh hưởng đối với danh tiếng Tam Thiếu, bây giờ Nhị thiếu đuổi hắn ra khỏi nước, cũng không phải lo trước lo sau.

Trong tay Tĩnh Tri xách túi giấy bỗng nhiên rơi xuống đất, đáy lòng cô hoàn toàn lạnh lẽo, đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng còi chói tai, che khuất tiếng túi của cô rơi trên mặt đất, An Thành không thấy cô, cô cầm túi thật nhanh quay người bỏ chạy, cô chạy lảo đảo cũng rất nhanh.

Trong lòng như có hình mẫu ban đầu đã lờ mờ xông ra, rất nhiều chi tiết nhỏ rải rác nho nhỏ từng chút từng chút bắt đầu ghép nối lại . . . . . .

Buổi nói chuyện với Mạnh Thiệu Tiệm kia, về cú điện thoại của An Thành đêm hôm đó, khi Mạnh Thiệu Đình nghe thấy cô hỏi Thiệu Hiên rồi nghe cô nói đến ZNV' thì cơ thể chợt căng thẳng, còn có mới vừa rồi, người kia cầm chi phiếu nói, sẽ không nói ra chuyện Tam Thiếu hít thuốc phiện. . . .

Tất cả những thứ này, đã quá rõ ràng rồi! An Thành là người của Thiệu Đình, dĩ nhiên là làm việc cho anh, như vậy, hành động của An Thành cũng chính là ý của Thiệu Đình.

Tại sao anh muốn dán miệng của Ngụy Nhị lại? Tại sao tìm đủ mọi cách để gạt cô?

Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Thiệu Hiên thật sự hít ma tuý, hơn nữa, người giựt giây sau lưng, là Thiệu Đình?

Cô đi một mạch tới chỗ suối phun ở quảng trường cách không xa ngoài cửa hàng, lan can được chạm khắc hình lạnh lẽo thoáng cái bị cô nắm thật chặc, cô nắm chặt ngực, sắc mặt trắng bệch, dùng sức cúi đầu xuống, lại cúi thấp xuống, nước mắt trong đôi mắt cô không thể khống chế rơi xuống, rơi xuống mãnh liệt. . . . . .

"Tĩnh Tri, em có tin tưởng anh hay không? Tin tưởng anh vô điều kiện?" Lời anh mới vừa nói, từng câu từng câu vang vọng ở bên cô, cô chọn tin tưởng anh, trái tim của mình cô cũng cho anh, chính là anh báo đáp cô như vậy? Chính là hung hăng đâm một dao vào tim của cô như vậy?

Lâu như vậy không có tin tức của Thiệu Hiên, sao cô lại không chút nghi ngờ không chút đề phòng chứ?

Không, cô không tin, tuyệt đối không tin, Thiệu Đình không có lý do để làm như vậy, cô đã trở lại bên cạnh anh, cô cũng bày tỏ thật lòng với anh, nói cô thương anh, anh không có động cơ ra tay với Thiệu Hiên nữa, đúng, anh không có lý do, không có động cơ, chắc không phải là anh!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện