Như vậy, nếu như cô
muốn biết rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì biện pháp duy nhất
chính là tìm ra lổ hổng từ chỗ An Thành.
Tĩnh Tri âm thầm nghĩ,
nhưng trong lòng dần dần đã có biện pháp, cô tuỳ tiện hâm nóng một ly
sữa tươi, uống xong đi thẳng lên lầu đi, đang sắp nằm lên giường, lại bị Mạnh Thiệu Đình nắm lấy cánh tay, sau đó kéo vào trong lòng mình: "Đi
đâu vậy hả? Xem tay lạnh như vậy. . . . . ."
"Bụng hơi đói nên đi lấy chút đồ ăn. . . . . ." Tĩnh Tri xoa xoa tay rồi mới ôm lấy anh, dán vào trong ngực anh nói. . . . . .
"Đều tại anh, nên gọi em đi ăn cơm, làm sao lại ngủ như chết thế. . . . . ." Anh ôm chặt eo của cô, trên mặt Tĩnh Tri hơi đỏ lên, cô đã cảm thấy
cứng rắn chống lên bụng mềm mại của cô, đành phải khe khẽ đẩy anh một
cái: "Này. . . . . . Làm sao anh lại. . . . . ."
Mạnh Thiệu Đình
cười khẽ, cố ý ôm cô chặt hơn, mặt chôn vào trước ngực cô mập mờ nói:
"Chưa thỏa mãn dục vọng đó. . . . . . Không thể sao?"
Trong lòng
cô có tâm sự, đương nhiên không còn tâm trạng ầm ĩ với anh, vùi ở trong
ngực anh rất lâu, cuối cùng vẫn thử thăm dò tìm một cái cớ hỏi: "Phi
Đồng không ngừng hỏi em là ba nó đi đâu cũng không trở lại thăm nó,
Thiệu Đình, Thiệu Hiên đi công tác ở nước ngoài lâu như vậy, sao một
chút tin tức cũng không có? Anh ấy có liên lạc với anh không?"
Cô nói xong rồi lặng lẽ quan sát vẻ mặt của anh ở trong bóng đêm lờ mờ,
đêm rất yên tĩnh, cảnh vật ngoài cửa sổ lộ ra ánh ban mai xanh mờ, mà
vốn đang dịu dàng siết chặt lấy cơ thể cô quả nhiên hơi cứng ngắc lại,
tuy chỉ là trong nháy mắt rất ngắn ngủi, nhưng Tĩnh Tri vẫn nhạy bén bắt được chút ít thay đổi này.
Tim cô hơi ê ẩm căng đầy lên, anh thật sự là có chuyện đang gạt cô.
Nhớ tới đã cảm thấy có chua xót không nói ra được lan tràn ở trong lòng,
không phải nói chuyện phải tin cậy lẫn nhau không nghi ngờ nữa sao?
Không phải nói hay lắm, từ đó về sau trong lòng sẽ không có ngăn cách
nữa, muốn lòng không có việc khác ở cùng một chỗ sao? Tại sao anh lại
không chịu nói thật với cô?
Thiệu Hiên với cô mà nói, không đơn
giản chỉ là một người bạn hoặc đơn giản đã từng là bạn đồng hành như
thế, trong lòng cô vĩnh viễn đều có một phần áy náy đối với anh, mà phần áy náy này đã đè ép cô, muốn cô chân thành lại khẩn cấp hi vọng, hi
vọng anh có thể sống thật tốt, thật hạnh phúc, còn phải hạnh phúc hơn so với cô.
Cho nên chuyện có liên quan với Thiệu Hiên thì cô không cách nào để cho mình ngồi yên không để ý đến.
Trong lòng không nhịn được khe khẽ cầu nguyện, Thiệu Đình, cầu xin anh, đừng
lừa gạt em nữa, xin gửi những giấu giếm của anh cho em, anh biết cũng
nói cho em biết, cho dù là chuyện gì, cho dù đã xảy ra chuyện gì, em
cũng sẽ tin tưởng anh vô điều kiện, đứng ở bên cạnh anh, nhưng mà, xin
đừng lừa gạt em, dù sao cũng đừng lừa gạt em nữa!
"Không có. . . . . . Năm trước chú ấy cũng chỉ gặp anh một lần, nói bản thân xin chỉ thị cấp trên đi chi nhánh công ty ở nước ngoài định ở một thời gian ngắn,
sau đó cũng không có liên lạc lại với anh."
Tĩnh Tri chỉ cảm
thấy, hoảng hốt dường như có một sợi bông mảnh, dần dần kéo căng, đột
nhiên đã đứt đoạn, cô duy trì giọng điệu hoảng sợ gợn sóng không ổn
định, vẫn như mới vừa rồi, hơi có một chút lo lắng và nghi ngờ: "Rốt
cuộc là Thiệu Hiên đã xảy ra chuyện gì, lâu như vậy không hề có một chút tin tức nào, thật sự là làm cho người ta vô cùng lo lắng. . . . . .
Thiệu Đình, Thiệu Hiên đã đi nước nào vậy?"
Cô hơi chần chờ, nói: "Có phải ZNV' hay không?"
Cả người anh đột nhiên run lên, bàn tay vòng ở trên eo cô chợt siết chặt
lại một chút, tim Tĩnh Tri căng thẳng đã sắp bật ra từ trong lồng ngực,
cô không có ý thức nắm chặt khăn trải giường dưới người, một đôi mắt đen nhánh nhìn anh ở trong bóng đêm yên tĩnh, chờ câu trả lời của anh.
Ở trong lòng của Mạnh Thiệu Đình đã hoảng sợ, phản ứng đầu tiên của anh
chính là, là ai đã nói gì đó ở trước mặt Tĩnh Tri, nếu không đang yên
lành cô sẽ không nhắc tới ZNV', những ngày qua anh lo lắng tình hình của Thiệu Hiên, d!^Nd+n(#Q%*d@n phái từng đợt rồi lại từng đợt người đi
ZNV' đi tìm chú ấy, kết quả đều giống như đá chìm xuống đáy biển, nỗi
lòng anh nặng trĩu mà lại không thể biểu lộ ra chút xíu nào, lúc trước
anh hứa với Thiệu Hiên, hứa là anh sẽ không nói chuyện chú ấy hít thuốc
phiện còn có Lô Địch cho Tĩnh Tri, thì anh không thể nói! Đó là lời hứa
và giao hẹn giữa hai người đàn ông, anh không có biện pháp yêu cầu mình
làm trái.
Hơn nữa, Thiệu Hiên đã nói, chờ chú ấy trở lại từ ZNV', anh còn phải cạnh tranh công bằng với chú ấy, nếu như hiện tại anh nói
chuyện của Thiệu Hiên cho Tĩnh Tri nghe, hiển nhiên sẽ khiến cho người
khác có một loại dấu hiệu là anh cố ý bôi đen Thiệu Hiên, anh là một
người đàn ông, đầu đội trời chân đạp đất, lời nói ra như tát nước ra
ngoài, hứa với Thiệu Hiên phải cạnh tranh công bằng, đồng ý không nói
chuyện của chú ấy ra, anh cũng không có biện pháp làm trái lời hứa của
mình.
Khẽ hít một hơi ở trong lòng, anh đưa tay xoa xoa lên mái
tóc mềm mại của cô, trêu ghẹo nói: "Trong đầu nhỏ này nghĩ gì thế? Chỗ
ZNV' kia bình thường bọn anh cũng sẽ không làm ăn ở nơi đó."
Tĩnh Tri cứng ngắc trong chốc lát, một lúc lâu sau, cô mới nghe được mình ồ một tiếng thật nhỏ.
Anh dường như đã nhận ra cô không bình thường, trán chạm vào trán cô nhẹ
nhàng hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Nói với anh một câu. . . . .
."
"Thiệu Đình, anh còn nhớ khi đó anh đã từng nói với em hay
không, sẽ không bao giờ gạt em chuyện gì nữa, sẽ không bao giờ nghi ngờ
lẫn nhau nữa, những lời này còn giữ đúng không?"
"Dĩ nhiên giữ lời, anh cho tới nay, không phải là, không phải là tin tưởng lẫn nhau không có gì giấu nhau sao?"
Lúc anh nói lời này có chút đắng chát, trong lòng thầm nghĩ, đợi đến khi có tin tức Thiệu Hiên, đợi đến khi anh mang Thiệu Hiên an toàn không việc
gì từ ZNV' về, anh nhất định sẽ giải thích những chuyện này thật tốt với cô, tiện thể nhận lỗi với cô, anh có nỗi khó xử của anh, anh nghĩ, cô
nhất định sẽ hiểu.
"Tin tưởng lẫn nhau không có gì giấu nhau thật sao?" Cô tập trung nhìn ánh mắt của anh, một đôi mắt từ trước đến nay
yếu ớt mà lại không chịu khuất phục, giờ phút này đã có chấm nhỏ rực rỡ, sáng quắc bức người.
Cổ họng anh khẽ căng lên, cuối cùng vẫn mở miệng: "Dĩ nhiên."
Tĩnh Tri hít sâu một hơi, ngón tay nắm lấy ra trải giường thả ra từng ngón
từng ngón, cô giơ tay lên, xoa nhẹ mặt của anh, dọc theo trán của anh
xuống phía dưới, lướt qua sống mũi của anh, một tấc một tấc (đơn vị đo
chiều dài 1 tấc=10 phân) nhẹ nhàng vuốt ve, khi lòng anh dần dần buông
lỏng cảnh giác thì cơ thể cũng mềm mại xuống, cô lại chợt mở miệng,
thình lình làm anh sợ hết hồn.
"Em nghe nói Thiệu Hiên xảy ra một chút chuyện, hình như anh ấy dính vào ma túy có đúng hay không?"
Anh sững sờ, chợt nhanh chóng lắc đầu: "Làm sao có thể? Thiệu Hiên là hạng
người gì em và anh còn không rõ ràng lắm sao? Chú ấy tuyệt đối sẽ không
đụng vào thứ đó."
"Em cũng cho là như vậy?" Tĩnh Tri nghe anh nói chắc chắn thì lòng dần dần để xuống một chút, có lẽ tất cả cũng chỉ là
một sự hiểu lầm, là Mạnh Thiệu Tiệm cố ý làm việc xấu, lời mà An Thành
nói hoàn toàn là cô nghe nhầm rồi!
"Dĩ nhiên, mặc dù Thiệu Hiên
bất cần đời, làm việc khác hẳn với người thường, nhưng mà bản tính của
chú ấy thuần khiết lương thiện, anh dám cam đoan với em, chú ấy sẽ
không đụng vào thứ này, đúng rồi, từ đâu em nghe được tin đồn nhảm này? Đúng
là có tư tưởng xấu! Ba còn bệnh, nếu như nghe được chút tin đồn, chẳng
phải là thân thể bị chọc tức?"
Dáng vẻ anh lòng đầy căm phẫn thì
Tĩnh Tri tin hơn phân nửa, giọng nói cũng nhẹ nhõm lại: "Có thể là em
nghe nhầm tin thôi, em cũng không tin, Thiệu Hiên tuyệt đối sẽ không
đụng vào ma túy, điểm này em vẫn tin anh ấy, nếu như anh ấy dính vào thứ này, cũng không phải là Thiệu Hiên mà em biết, thật sự có lẽ là em sẽ
cảm thấy thất vọng."
Thấy cô nói như vậy, Mạnh Thiệu Đình không
khỏi ngẩn ra, chợt thở dài một hơi, thật may là anh không có nói ra chân tướng với cô, nếu không thì Tĩnh Tri nhất định vô cùng tức giận, đợi
đến lúc Thiệu Hiên trở lại, không chừng sẽ trách anh không giữ lời hứa.
"Em nói rất đúng, Thiệu Hiên tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này,
khuya lắm rồi, chúng ta ngủ đi." Anh cũng quên mất tiếp tục hỏi cô rốt
cuộc là nghe được lời đồn này từ nơi nào, mà Tĩnh Tri tháo xuống một
tảng đá lớn ở trong lòng, tuy là còn có chút nghi ngờ Thiệu Hiên rốt
cuộc có đi ZNV' hay không, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, nếu chuyện hít thuốc phiện là giả, rất dễ nhận thấy là nghe thấy đôi câu vài lời ở chỗ An Thành cũng không thể tạo thành lo lắng, đang êm đẹp, ai sẽ đi cái
nơi ZNV' quỷ quái đó chứ? Nghĩ như vậy, tìm một tư thế thoải mái ở trong ngực anh, chỉ chốc lát sau, thì chìm sâu vào giấc ngủ. . . . . .
"Chấn Tông kiên trì, mấy lão già chúng ta đương nhiên không thể vượt khuôn,
nói thế nào, Chấn Tông sống một ngày, ở Mạnh thị thì ông ấy có một nửa
quyền nói, coi như cậu là con trai ông ấy nhưng cũng không thể lướt qua
ông già của mình."
"Bác Đặng nói có lý, cháu trai lớn vẫn đừng nóng vội, dù sao. . . . . . Chấn Tông chỉ là bị bệnh, vẫn chưa mất đâu."
Có người phụ họa, nhìn Mạnh Thiệu Tiệm đầy ý sâu xa, ngay sau đó trong
phòng hội nghị công việc làm ăn to như vậy cũng đã có người nhỏ giọng
nói “Đúng vậy… Đúng vậy”, dần dần tiếng nói đã to lên.
Mạnh Thiệu Tiệm đè nén tức giận khiến mình bình tĩnh đi ra khỏi phòng hội nghị,
vừa đi vào phòng làm việc của anh, thì anh bực tức đập điện thoại cầm
trong tay về phía trước mặt ở cách bàn làm việc không xa, lại đụng trúng cái mâm nho nhỏ đựng trái cây bằng thủy tinh vẫn đặt ở nơi đó, sơn tra
áo lớp đường rơi xuống lăn tròn ở trên mặt đất, anh sững sờ một chút,
ngồi xổm xuống, nhìn cảnh tượng bừa bãi trên mặt thảm, trái cây nho nhỏ
đáng yêu như tuyết, bỗng nhiên trong lòng đã bắt đầu sinh ra một ý nghĩ
nho nhỏ.
Mà ý nghĩ dần dần đã mọc rể nảy mầm, lớn lên thành một gốc cây lớn cao ngất ở trong lòng của anh.
Sau khi Tĩnh Ngôn ra nước ngoài nghỉ ngơi, bí thư Tiếu rất bất mãn với anh, thói đời này mỗi một người đều rất tinh ranh, lắc lư theo gió lập tức
đã thay đổi sắc mặt đối với anh, một đống người bảo thủ trong Hội Đồng
Quản Trị của công ty cũng bắt đầu làm áp lực với anh, ý kiến của chú hai vẫn rất cao như cũ, anh biết, chỉ cần một chuyện ba tỉnh lại ở bệnh
viện thì anh phải cuốn gói quần áo đi ngay.
Thời gian của anh
không nhiều lắm, phải ra tay với tốc độ nhanh hơn, mà thật may là anh
chiếm Thiên Thời, Địa Lợi; hiện nay, chỉ cần kéo Linh Linh đến bên cạnh
thì ngay cả Nhân Hòa anh cũng đã có.
Trong tay không có ý thức
nắm chặt sơn tra áo lớp đường, lớp mỏng mồ hôi làm tan ra một lớp đường
áo thì lộ ra thịt quả đỏ tươi xinh đẹp bên trong, anh ngồi xổm trên mặt
đất, mở lòng bàn tay ra, nhìn lòng bàn tay lộn xộn, bỗng nhiên lại nghĩ
đến khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp sáng rỡ, anh không cầu mong gì khác hơn
là ấm áp ít đến thương cảm, mà nay, cũng lại bị anh phá hủy một lần nữa
sao?
Nhưng anh đã đứng lên, cầm lên chiếc điện thoại trên bàn làm việc, bấm một dãy số, mặt không chút thay đổi chậm rãi mở miệng: "Bắt
đầu hành động đi."
Khoảnh khắc anh cúp điện thoại, đứng ở trước
cửa sổ, đưa lưng về phía ánh sáng, trên mặt anh đã có một mảnh lúc sáng
lúc tối, giờ phút này hơi không thấy rõ vẻ mặt anh là dạng gì, nhưng chỉ có mấy phút thì anh lại cầm điện thoại lên: "Tìm cách liên lạc của Tô
Linh tiểu thư cho tôi, sau khi tìm được lập tức cho tôi biết."
Lúc Tô Linh nhận được điện thoại, đang là nửa đêm, cô vui vẻ giết thời gian cả đêm mới đi, mới vừa ngủ, vì vậy vào lúc bị chuông điện thoại đánh
thức, đã hết sức không kiên nhẫn, nhắm mắt lại rống gần như là gầm thét
lớn: "Ai vậy, hơn nửa đêm gọi điện thoại, có bệnh à!"
Mạnh Thiệu
Tiệm bị tiếng nói lớn của cô chấn động màng nhĩ thậm chí đang vang ong
ong, thế nhưng anh lại cảm thấy buồn cười không nói ra được, giọng nói
của Tô Linh mang theo nồng đậm buồn ngủ, giọng tức giận tràn đầy tính
trẻ con, làm anh gần như có thể liên tưởng đến giờ phút này bộ dạng cô
cực kỳ tức giận bị người ầm ĩ đến giấc ngủ.
"Linh Linh, là anh, Mạnh Thiệu Tiệm." Giọng nói của anh nhàn nhạt, mang theo dịu dàng và bình tĩnh trước sau như một.
Đầu kia điện thoại trầm mặc lại, anh kiên nhẫn chờ, thậm chí còn tựa vào
trên tường đốt một điếu thuốc, thành thạo thổi ra một chuỗi vòng khói,
khuôn mặt của anh khôi ngô lại mang theo sự quyến rũ của đàn ông trưởng
thành lập tức đã ẩn vào trong sương khói màu xanh nhạt, dường như mang
theo mấy phần tuấn mỹ (đẹp trai) làm cho người ta hoảng hốt.
Cơn
buồn ngủ của Tô Linh lập tức bị doạ chạy mất, cô trở mình một cái ngồi
dậy, ôm điện thoại di động lại ôm ngực, thật lâu, lại ra sức véo mình
một cái, đau làm cho cô nhe răng trợn mắt, mới biết không phải là nằm
mơ, nhưng mà, Mạnh Thiệu Tiệm gọi điện thoại cho cô? Chẳng lẽ 2012 tới
trước thời hạn?
Trò đùa quái đản, nhất định là trò đùa quái đản!
Mấy người bạn xấu của cô cũng biết cô thích một người đàn ông tên là
Mạnh Thiệu Tiệm, trang bubble rất có khả năng bọn họ đổi điện thoại tới giả mạo Mạnh Thiệu Tiệm muốn cô luống cuống! Xem Tô Linh là ai ? Cô vốn sẽ không bị lừa!
"Jessyca? Lục Tốn? Có phải là hai người biến
thái đáng chết các cậu hay không? Muốn lừa gạt bà đây? Lông còn chưa mọc đủ đã ra vẻ với tôi? Đi tìm chết… đi tìm chết à, các cậu là một cặp bỉ
ổi. Mấy người! Đừng hơn nửa đêm phát tác. Ham muốn ầm ĩ chị đây ngủ!
Cúp!"
Cô vén mái tóc che mắt mắng một trận, gần như khiến Mạnh
Thiệu Tiệm ngẩn ngơ cả buổi, thật may là người anh thích không phải là
cô, bằng không, thật đúng là chết người rồi.