Hai mắt cô trợn tròn
gần như muốn nứt ra mà nhìn lại hắn, bình tĩnh gằn từng câu từng chữ:
"Tôi cảnh cáo anh...nếu anh còn dám vu oan cho Thiệu Đình một câu nữa,
tôi nhất định sẽ xé toạc miệng anh ra!"
Ngụy Nghị bị cô túm chặt cổ áo, hô hấp càng thêm khó khăn, hắn liên tiếp giãy giụa, mặc dù cơn
nghiện phát tác khiến hắn khó nhịn đến nổi gần như sẽ phải thỏa hiệp.
Hắn cũng biết cô gái Cố Lưu Tô này rất đáng sợ, nhưng lại nghĩ đến người đàn ông đầy thủ đoạn kia, cả người Ngụy Nhị chợt run lên dữ dội. Cố Lưu Tô dù tàn nhẫn như thế nào, thì cũng là phụ nữ, là một thiên kim tiểu
thư trong sáng cao quý, chuyện giết người như vậy cô ta sẽ làm không
được, nhưng người kia thì. . . . . .
"Tôi không vu oan. . . . . . Không tin cô cứ đến “ZNV” một chuyến xem thử, đúng rồi, đúng rồi. . . . . . Không phải cô nói Nhị thiếu cũng đi “ZNV” sao. . . . . . Nếu như
không có quan hệ gì với anh ta, thì anh ta gấp gáp như vậy làm gì. Nếu
như không có quan hệ gì với anh ta, tại sao anh ta không trực tiếp nói
với cô. . . . . . Tại sao anh ta lại sợ tôi ở lại thành phố A như vậy. . . . . . Tam thiếu gia chính là do anh ta giết, đây là sự thật, tôi
không nói láo một câu nào!"
Ngụy Nhị gắng gượng nói xong mấy câu
này, liền tránh thoát khỏi tay Tĩnh Tri, hắn giống như một con chó bò
đến cái bọc giấy ở trong góc, run rẩy nhặt lên, mắt hưng phấn đến nổi
gần như lòi ra ngoài, còn ngáp đến chảy cả nước miếng, sảng khoái đã
nghiền co rúc ở trong góc . . . . . .
Tĩnh Tri lập tức ngã ngồi
trên mặt đất, trái tim giống như bị khoét một lỗ nhỏ, một dòng máu đậm
đặc đang chậm rãi chảy ra ngoài, bắp thịt toàn thân của cô đều co quắp
lại đau đớn. Cô khổ sở chỉ muốn đập mạnh đầu vào trên đất, chỉ hận sao
mình không chết đi cho rồi. Nếu cô chết rồi sẽ không cần suy nghĩ đến
chuyện này nữa, chết rồi sẽ không cần làm khó mình như vậy nữa!
"Cô không sao chứ?" Cố Lưu Tô ngồi xuống bên cạnh cô, gãi gãi mái tóc dài
của mình: "Cơn nghiện của người này rất nặng, tám phần là nói thật."
"Không thể nào!" Tĩnh Tri lập tức mở miệng, hai mắt của cô sáng quắc, giống
như một cái cây nở rộ rất nhiều hoa trong đêm tối, sáng chói rực rỡ đến
bức người. Cô nhìn Cố Lưu Tô, giọng nói cũng đã bình tĩnh lại: "Thiệu
Đình là hạng người gì, tôi hiểu rất rõ, anh ấy sẽ không làm những chuyện như vậy. Anh ấy là người rất coi trọng tình cảm, tình nghĩa, và tình
thân, Thiệu Hiên là em trai ruột của anh ấy, Thiệu Đình sẽ không ra tay
với Thiệu Hiên, trong này, nhất định có hiểu lầm hoặc âm mưu gì đó, tôi
phải đi “ZNV” một chuyến, không tận mắt thấy thi thể của Thiệu Hiên, cho dù là ông trời nói anh đã chết tôi cũng không tin, không phải do chính
miệng Thiệu Đình thừa nhận với tôi, đánh chết tôi...tôi cũng sẽ không
tin anh ấy đã làm những chuyện như vậy!"
Cố Lưu Tô kéo cô lên,
ngắm nhìn cô chốc lát, chợt cười một tiếng, dáng vẻ của cô khi cười lên
rất quyến rũ, làm cho người ta nhìn mà không ghét.
"Rất tốt, tôi
rất thích những người phụ nữ giống như cô vậy, không khóc sướt mướt,
không oán trời trách đất, luôn kiên trì với quan điểm của mình, vẫn còn
khỏe chứ Phó Tĩnh Tri, cô muốn đi ‘ZNV’ phải không? Tôi phái người đưa
cô đi, bảo vệ cô."
"Cố tiểu thư. . . . . ." Tĩnh Tri cố nén sóng lớn đang sôi trào trong lòng, khẽ mỉm cười với cô: "Cảm ơn cô."
Cố Lưu Tô hất mái tóc dài thẳng thắn nói: "Tôi chỉ giúp người tôi thích, không cần nói cảm ơn."
Hai người bọn họ đang nói chuyện, cửa phòng chợt bị người ta đạp vỡ, gương
mặt người đàn ông cầm đầu dữ tợn rất đáng sợ. Tĩnh Tri và Cố Lưu Tô đều
giật mình kinh ngạc, mà nhóm người kia đã đi tới trước mặt hai người
thật nhanh, một cước đá văng một cái ghế trước mặt, chỉ vào mũi Cố Lưu
Tô bắt đầu mắng: "Mẹ nó, cô là cái quái gì mà dám động vào người của ông đây. . . . . ."
Mới đầu Cố Lưu Tô còn hơi giật mình, nhưng khi
người này vừa mở miệng, cô lại nở nụ cười, hai cánh tay thon dài khoanh
trước ngực, khẽ nâng chiếc cằm nhọn tinh xảo lên một chút, ánh mắt của
cô cương quyết, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói trầm xuống, chậm rãi mở
miệng: " Đây là thuộc hạ của Đông Thành Trần Mộc Dương? Hay của Kim Đại
Nha, đại ca bụi đời của Khu Tây? Nếu không thì là đám chó săn của ông
chủ lớn Quý Hướng Đông chăng?"
Cô ưu nhã đốt một điếu thuốc,
không chút để ý nêu ra ba cái tên này, cái tay của người nọ vốn còn đang chỉ về phía chóp mũi của cô chợt rơi xuống, sững sờ lui về sau hai
bước. Cô gái này không chút để ý chỉ ra các trùm hắc đạo của thành phố
A, còn trên cả ba nhân vật nổi tiếng này, thì rốt cuộc lai lịch của cô
ta là gì chứ?
"Thật đúng là tạo phản rồi!" Cố Lưu Tô chợt vỗ bàn một cái, mấy ly trà trên bàn cũng nhảy lên mấy cái. Cô lập tức dụi đầu
điếu thuốc, lãnh ngạo (lạnh lùng và kiêu ngạo) tiến lên, xoay người bay
lên đá một cú tuyệt đẹp, khiến cho người đàn ông mới vừa ra oai khoe
khoang lập tức nằm trên đất, Cố Lưu Tô cười khinh bỉ: "Chỉ có chút bản
lĩnh này mà cũng dám tới khu vực của tôi quậy phá sao? Mặc kệ đại ca của các người là ai, nói với hắn tối mai tám giờ, vẫn tại nơi này, Cố Lưu
Tô hoan nghênh ghé thăm! Ngược lại tôi thật sự cũng muốn biết ai mà dám
to gan lớn mật như vậy!"
Cố Lưu Tô... Người vừa tới hận không
thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, nếu hắn chậm một chút thì đã nghe rõ nhân viên tạp vụ nói Cố tiểu thư chính là Cố Lưu Tô rồi, nếu thế thì cho dù
hắn có chín cái mạng, hắn cũng không dám đi vào! Người nào không biết
trong giới hắc đạo của thành phố A, đại lão Đoàn Phi Tà đã sớm bắn
tiếng, Cố Lưu Tô là cô gái anh ta muốn, người nào gây khó dễ với cô,
chính là gây khó dễ với Đoàn Phi Tà?
"Không dám, không dám...Cố
tiểu thư, là tôi có mắt như mù,
là tôi khốn kiếp, tôi sẽ biến ngay..."
Người nọ đứng dậy từ dưới đất, cúi người gật đầu lui ra ngoài, chuyện
cười, chẳngng phải đại ca của hắn muốn ăn cơm còn phải xem sắc mặt của
Đoàn Phi Tà nữa sao?
Tĩnh Tri gần như dùng ánh mắt khâm phục để
nhìn Lưu Tô rồi, Cố Lưu Tô đón nhận ánh mắt của cô, chỉ nhe răng cười
một cái, rồi đưa tay kéo cô: "Đi thôi, tôi đưa cô đi ra ngoài, không làm cô sợ chứ?"
Tĩnh Tri cười lắc đầu, khen bản lĩnh của cô rất tốt, nhưng Cố Lưu Tô lại có chút cô đơn cười: "Phụ nữ có bản lĩnh giỏi như
vậy thì có ích lợi gì chứ? Tự mình bảo vệ mình, dù sao vẫn không hạnh
phúc bằng việc được đàn ông yêu thương."
Tĩnh Tri có chút giật mình, Cố Lưu Tô là một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, thế mà lại có suy nghĩ như thế?
Khi cô thu hồi ánh mắt, đã thấy cả người Cố Lưu Tô đều cứng đờ tại chỗ, nên nhìn theo ánh mắt của cô, lại thấy một người đàn ông tướng mạo phi
phàm, cả người đều màu đen sáng ngời đến chói mắt đứng ở trong hành lang dài, nhưng lại mang theo hơi thở khát máu và cuồng ngạo (điên cuồng và
kiêu ngạo), trên mặt thảm phía trước anh ta có mấy người nằm ngổn ngang, cũng chính là mấy người vô dụng vừa rồi.
Thế nhưng người đàn
ông này lại làm như không nhìn thấy, thẳng chân đạp qua những "Thân thể" kia chậm rãi đi tới. Thỉnh thoảng, sẽ có người kêu đau thảm thiết kèm
theo tiếng xương cổ tay bị giẫm lên vỡ ra, thế nhưng người đó cũng chỉ
ngoảnh mặt làm ngơ nhìn Lưu Tô, động tác dưới chân không chậm lại chút
nào. Tĩnh Tri nghe thấy mà rợn cả tóc gáy, theo bản năng nhìn qua Cố Lưu Tô, lại thấy đôi mắt của cô sáng như sao, chứa đầy sự hâm mộ nhìn người đàn ông kia.
"Lục Phóng..." Giọng nói của Cố Lưu Tô mềm nhũn ra
trong nháy mắt. Tĩnh Tri khiếp sợ nhìn cô như con chim nhỏ nhào tới, sau đó, cái người đàn ông khát máu lạnh lùng kia giang hai cánh tay vững
vàng như núi ra ôm lấy cô ấy. Tĩnh Tri rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt
của anh ta chứa đầy sự dịu dàng. Tim của cô co rút lại, liền nghĩ đến
Mạnh Thiệu Đình, khi anh trông thấy cô thì ánh mắt của anh cũng sẽ như
vậy sao?
"Không có việc gì chứ?" Lục Phóng thoáng nhíu mày, kiểm
tra cô gái ở trong ngực mình từ trên xuống dưới, lúc này lông mày đang
nhíu chặt mới hơi giãn ra một chút, nhưng khóe môi vẫn mang theo hơi
lạnh làm người khác sợ hãi như cũ.
Cố Lưu Tô làm nũng gật đầu,
ngón tay đâm mấy cái vào bộ ngực của anh ta, quyến rũ nhìn: "Sao anh lại tới? Em biết ngay là anh không bỏ được em mà, sao nào, thừa nhận đi,
anh vẫn thích em có đúng không? Vậy thì anh quăng cái dáng vẻ kia đi,
trái tim của Cố Lưu Tô luôn rộng mở đón anh. . . . . ."
Lục Phóng nhíu chặt mi tâm, nhưng vẫn chưa buông bàn tay đang ôm eo cô ra, đáy
mắt của anh ta có chút hài hước, trầm giọng mở miệng giễu cợt: "Em nhìn
lại em một chút, dáng vẻ có giống phụ nữ không? Đừng tự mình đa tình*."
*đa tình: tưởng ai cũng si mê mình
Cố Lưu Tô liền cười khanh khách, cánh tay mềm mại quấn lên cổ của anh ta,
không để ý chút nào dán chặt vào cơ thể của anh ta. Cô cầm bàn tay của
anh ta đặt lên bộ ngực đầy đặn của mình, hơi thở như hoa lan, khe khẽ mở miệng: "Ý anh nói là cái này của em không giống phụ nữ sao? Có muốn tự
mình kiểm nghiệm không? Ừm. . . . . ."
"Cố Lưu Tô ——" Gương mặt của Lục Phóng có chút xanh.
Cách đây sáu năm, trong căn phòng thuê đó, sắc mặt người phụ nữ này đỏ bừng, rụt rè nằm dưới người anh, vừa bị anh đụng vào thì toàn thân đã run
lên. Rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu người đàn ông, mới tu luyện thành bộ dạng quyến rũ như bây giờ đây?
Lục Phóng chỉ cần vừa nghĩ tới
cô mềm mại như một vũng nước nằm trong ngực của người đàn ông khác mặc
cho người ta khám phá, thì anh ta chỉ hận không thể bóp chết cô được!
Cố Lưu Tô cười giỡn đủ rồi, chậm rãi buông anh ra, ánh mắt mang theo chân
tình lưu luyến vòng quanh gương mặt anh, cô nhìn một lúc lâu, mới cúi
đầu xuống nói: "Tối nay cảm ơn anh."
Lục Phóng hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Cố Lưu Tô lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên, ở cuối hành lang, có một cô bé ăn mặc giống như búp bê đang chờ, mà Lục Phóng vừa đi đến bên cạnh, cô
bé lập tức dán lên, hai người ôm ấp nhau rời đi.
Trong lòng Lưu
Tô giống như đang bị mấy chục mũi dao đâm vào, lạnh lẽo đau đớn, cô siết chặt lòng bàn tay của mình lại, Lục Phóng, cái tên khốn kiếp này. Nếu
anh dám lên giường với cô bé đó, tôi thề tôi sẽ cắt đứt từng cái xương
sườn của anh, sau đó đạp mạnh cho anh rơi xuống!
"Cô không sao
chứ?" Tĩnh Tri đi lên trước, lôi kéo ống tay áo của cô ấy, hình như đã
nhìn ra được chút vấn đề. Lưu Tô thích người đàn ông này, thậm chí có
thể nói là yêu đến điên cuồng, mà người đàn ông này, rõ ràng cũng để ý
đến cô ấy, nhưng không biết tại sao anh ta lại công khai làm tổn thương
cô ấy như vậy...