Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Có Thai.


trước sau

Lưu Tô thích người đàn ông này, thậm chí có thể nói là yêu đến điên cuồng, mà người đàn ông này, rõ ràng cũng để ý đến cô ấy, nhưng không biết tại sao anh ta lại công khai làm tổn thương cô ấy như vậy. . . . . .

Cố Lưu Tô chậm rãi ngẩng đầu lên, hàng mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng nhấp nháy, nhưng khóe môi lại kiêu ngạo cong lên giống như vầng trăng trên ngọn cây giữa đêm thu. Cô cười như nước chảy gió bay, vô cùng quyến rũ, ngay cả Tĩnh Tri cũng thấy động lòng khi nhìn cô gái này. Vì vậy không nhịn được oán thầm trong lòng, nếu như người đàn ông kia thật sự chọn cô gái như "Búp bê" ấy, thì anh ta mới thật sự là người có mắt nhưng không biết nhìn vàng xem ngọc*.

*nhìn vàng xem ngọc: ý nói Lưu Phóng không biết nhìn người, không biết ai mới thật sự tốt.

"Không sao, tôi thì có thể có chuyện gì!" Cố Lưu Tô quăng tới cô một ánh mắt quyến rũ, rồi giống như bạn bè thân thiết ghé vào bên tai Tĩnh Tri nói nhỏ: "Người mới vừa rồi, là bạn trai cũ của tôi. Cô đừng thấy bộ dạng của anh ta như vậy mà nghĩ rằng anh ta rất lạnh lùng. Thật ra cô không biết đấy thôi, năm đó khi tôi bỏ anh ta, anh ta đã khóc đến chết đi sống lại, chỉ hận không thể quỳ gối trước mặt tôi mà cầu xin. . . . . ."

"Tại sao lại bỏ anh ta?" Tĩnh Tri không hiểu, ánh mắt của Cố Lưu Tô luôn phát ra thứ ánh sáng tràn đầy tình yêu khắp bốn phía khi nhìn anh ta!

Cố Lưu Tô nhún nhún vai, ánh sáng nơi đáy mắt khẽ chớp động: "Không nói tới chuyện này nữa, đã là chuyện cũ năm xưa rồi, chúng ta đi thôi."

Tĩnh Tri là người rất gia giáo, nên cho dù tò mò cũng sẽ không hỏi thêm một câu nào, chỉ coi như không nhìn thấy toàn bộ sự việc vừa rồi, chậm rãi chạy theo Cố Lưu Tô ra ngoài. Tĩnh Tri lên xe mà Cố Lưu Tô đã sắp xếp cho cô, xe thong thả trượt đi như nước trong bóng đêm mù mịt. Từ trong kính chiếu hậu Tĩnh Tri thấy Cố Lưu Tô lên xe của một người đàn ông, mà người đàn ông kia lại không phải là Lục Phóng.

Cô có chút giật mình, rồi lại chợt thoải mái, mỗi người có một cách sống khác nhau, cô không có quyền can thiệp vào cuộc sống của họ.

Cố Lưu Tô lên xe của Đoàn Phi Tà, Đoàn Phi Tà vừa cho xe chạy vừa xoay mặt qua nhìn cô, thấy cô đang cầm một mặt cái gương nhỏ tô lại lông mày và mắt, không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Hơn nửa đêm rồi, em lại ở chung một chỗ với anh thì còn trang điểm làm gì nữa chứ?"

Cố Lưu Tô không để ý tới anh ta, vẫn trang điểm cho mình ổn thỏa, rồi mới nháy mắt với anh ta mấy cái và nở một nụ cười lộ ra lúm đồng tiền quyến rũ, đặt ngón tay lên trên vai của anh ta, nhẹ nhàng vuốt ve như có như không: "Thế nào? Có đẹp không?"

Đoàn Phi Tà phát cáu khi bị cô dụ dỗ, nhưng lại bĩu môi, hất cái tay đang tác oai tác quái của cô ra: "Đàn bà đúng là chỉ để dùng trong chăn mà thôi, hắn vẫn còn chưa đủ sao. Mẹ kiếp đúng là cùng một loại!"

Đôi mắt của Cố Lưu Tô giống như nhỏ ra nước nhìn lại anh ta, thân thể xinh đẹp cũng dán sát qua, cố ý mập mờ ghé vào lỗ tai anh ta thổi nhẹ một hơi nói: "Làm sao giống nhau được? Nếu không. . . . . . Mỗi ngày anh tìm nhiều cô gái như vậy để làm gì? Cao gầy mập béo. . . rồi Trung Mỹ Âu Phi gì cũng có. . . . . . Không sợ ngày nào đó sẽ chết trên bụng của phụ nữ sao. . . . . ."

"Ghen à? Chẳng qua anh nói này Lưu Tô, nếu em đồng ý lên giường với anh, anh nhất định cắt đứt sạch sẽ với những người phụ nữ kia. . . . . ."

Đoàn Phi Tà bị cô làm cho cả người đều nóng rang, lật đật kéo dài khoảng cách, thay đổi vị trí, anh ta giống như đang trêu chọc, nhưng đôi mắt nhìn Cố Lưu Tô thì lại có ý tứ nghiêm túc.

Cố Lưu Tô bắt đầu giả bộ ngu, ngửa tới ngửa lui cười khanh khách thật lâu, Đoàn Phi Tà tức giận khi bị cô cười, trong lòng lại cảm thấy hơi ê ẩm, đang muốn mở miệng, lại chạm vào đôi mắt đang phóng điện của Cố Lưu Tô, anh ta lại không nhịn được nói ác: "Chỉ nhìn thấy cái tên khốn Lục Phóng kia thôi mà em rối thành cái dạng này rồi!"

Cặp mắt của Cố Lưu Tô gần như sáng lên, cười đến nỗi chân mày cũng cong lên: "Làm sao anh biết?"

Đoàn Phi Tà hừ lạnh: "Trừ anh ta ra, còn ai có thể khiến cho Cố Lưu Tô em phát dục đầy người như vậy nữa chứ!"

Lời nói của anh ta rất khó nghe, nhưng hôm nay tâm tình của Cố Lưu Tô rất tốt, vì vậy cũng không so đo với anh ta, chờ đến khi đi tới một ngã ba thì vỗ vai anh ta: "Dừng xe, dừng xe!"

Đoàn Phi Tà không nhịn được cau mày, nhưng vẫn dừng xe lại: "Bà cô à, cô lại muốn làm gì đó?"

"Tôi xuống chỗ này, tối nay tôi muốn đi tìm Lục Phóng, Đoàn Phi Tà, anh đã nhịn hai tuần lễ rồi, tối nay anh cũng nên ra ngoài tìm niềm vui đi!"

Cố Lưu Tô đẩy cửa xe ra nhảy xuống, dáng người thon dài xinh đẹp, cô cười nhẹ nhàng khoát tay chào tạm biệt với Đoàn Phi Tà, không hề lưu luyến xoay người rờii đi.

Đoàn Phi Tà ngồi ở trên xe, cứ nhìn bóng dáng của cô dần dần hòa nhập vào trong dòng người, anh ta không nhịn được tát cho mình một bạt tai, tức giận mắng: "!@#$%$@, mày có thể đừng tiếp tục hèn mọn như vậy nữa được không?"

Đúng vậy, anh thật là hèn mọn, biết rõ Cố Lưu Tô yêu Lục Phóng đến chết đi sống lại, yêu đến nổi muốn mạng sống của cô cũng được, thế mà anh lại vẫn cố tình không chùn bước mà lún sâu vào.

*******************************************************

Khu ‘ZNV’, Thái Lan.

Khi Tĩnh Tri nhìn thấy một cái nghĩa địa nho nhỏ đơn sơ có chút vắng lặng, cô hoàn toàn không tưởng tượng được mình sẽ đau đớn và khổ sở đến như vậy.

Khu ‘ZNV’ nằm ở miền nam, nên thời tiết rất nóng bức, nhưng vẫn có mưa. Ở trong nước thì đầu mùa xuân vẫn còn hơi lạnh, còn ở nơi này thì mùa đông cũng đã nướng người khó chịu đến hoa mắt chóng mặt rồi.

Tĩnh Tri miễn cưỡng đi về phía trước hai bước, ánh mặt trời trắng bóng làm đầu của cô choáng váng. Từ lúc ngồi máy bay đến
bây giờ, cô không đói bụng nên chẳng ăn một miếng nào, giờ phút này trong dạ dày đã bị khuấy đảo rất khó chịu. Khi đến trước mộ Thiệu Hiên thấy có mấy người thưa thớt đang đứng, cô lập tức ngồi chồm hổm xuống, tay giữ chặt tim không ngừng nôn ra một trận. Trong dạ dày không có thức ăn, ói hồi lâu cũng chỉ là một chút nước chua. Gần như ói ra cả mật xanh mật vàng, thì cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Khi cô lảo đảo chuẩn bị đứng lên thì Mạnh Thiệu Đình đã nhẹ nhàng đỡ lấy cô.

Trên người cô không có tí sức lực nào, mới vừa rồi nôn đến trời đất quay cuồng khiến cả người cô đều đổ mồ hôi, hai chân không ngừng đập vào nhau không thể đứng nổi, nên đành phải tựa vào trên người của anh.

"Sao vậy? Sao lại ói thành ra như vậy?" Anh vội vàng đưa một ly nước trong mát lạnh tới, đút cô uống. Nước lạnh thấm vào bụng, làm Tĩnh Tri cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô khoát khoát tay, tựa vào trong ngực anh nghỉ ngơi một lát, mới tránh ra khỏi ngực anh, giùng giằng đi tới trước mộ Thiệu Hiên.

"Anh ấy chết thế nào?" Cô hỏi thật bình tĩnh, ngồi chồm hổm xuống, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ của anh, phía trên viết chữ Thái Lan, cô không hiểu, nhưng cô biết, đó nhất định là tên của anh.

Nước mắt bắt đầu đảo quanh ở trong hốc mắt: "Tại sao lại hỏa táng gấp như vậy? Không chờ chúng tôi tới nhìn. . . . . ."

Lòng anh đau đớn nhìn sống lưng lạnh lẽo của cô, trong lòng cũng biết nếu cô đã tìm đến được ‘ZNV’, thì nhất định là đã nghe được cái gì rồi. Trong lòng anh giãy giụa một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Bên này trời nóng bức, thi thể. . . . . .Không để lâu được. . . . . ."

Tĩnh Tri gắt gao lắc đầu, lập tức khóc lên, tiếng khóc của cô khàn khàn rồi lại khổ sở, giống như con thú bị vây bắt phát ra âm thanh tuyệt vọng: "Không thể nào, không thấy được thi thể, em không tin, nhất định không tin!"

"Tĩnh Tri, người chết không thể sống lại, Thiệu Hiên. . . . . . Thật sự đã chết . . . . ."

"Tại sao anh lại khẳng định như vậy?" Tĩnh Tri lập tức quay mặt lại, liền bắt được sự hốt hoảng và giãy giụa chợt lóe lên trên mặt anh. Cô lập tức đứng lên, lau nước mắt một cái, lớn tiếng hỏi: "Anh ấy chết thế nào? Anh nói anh ấy đã chết, vậy anh nói cho em biết, anh ấy chết như thế nào đi?"

Mạnh Thiệu Đình không biết nên trả lời sao, Anh phải nói thế nào đây? Nói thủ hạ của đã hại chết Thiệu Hiên sao? Nói người anh em mà anh luôn tin cậy đã hại chết em ruột của anh sao?

Anh không nói, lại làm cho trong lòng của Tĩnh Tri sinh ra sự hốt hoảng nói không nên lời, tại sao anh không trả lời? Tại sao không dám thản nhiên nói cho cô biết Thiệu Hiên sao lại chết? Nếu anh có thể chắc chắn Thiệu Hiên đã chết, thì tại sao không chịu nói ra lý do anh ấy chết?

"Anh nói đi, Mạnh Thiệu Đình, anh nói cho em biết đi, Thiệu Hiên rốt cuộc chết như thế nào?"

Cô níu lấy cổ áo của anh dùng sức lay, hình như chỉ trong một đêm mà thân hình cao lớn của anh đã già đi mấy phần, anh cúi đầu, mặc cho cô lắc lắc, lại không nói một chữ nào.

Chính anh cũng không có cách nào chứng minh anh trong sạch, mấy người đi cùng Thiệu Hiên sang Thái Lan, trừ hung thủ giết người đang bị cảnh sát bắt ra, còn lại mấy người thì trên đường anh đến Thái Lan cũng đã mất tích hoặc là chết một cách bí ẩn. Tất nhiên, đối thủ đang cố gắng tận dụng hết mọi khả năng để gán cái tội danh này lên người anh.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, không thể tưởng tượng nổi, anh hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, vì vậy, anh không có một chút xíu chuẩn bị nào, cũng không có phương pháp giải quyết nào.

"Tĩnh Tri. . . . . ." Ánh mặt trời chói mắt, không khí nóng bức khó chịu, áo sơ mi mỏng mặc trên người cũng đã ướt sủng mồ hôi, lại bị gió thổi khô, thô ráp đâm vào sau lưng rất khó chịu, nhưng anh cũng không nhúc nhích. Anh nhìn thấy khuôn mặt của cô tái nhợt đến dọa người, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi. Anh muốn cho cô một cuộc sống hạnh phúc an ổn yên lành, nhưng hình như anh cũng quá thất bại rồi, lại làm cho cô phải chịu sự hành hạ như vậy một lần nữa.

Trời mới biết anh không muốn Thiệu Hiên gặp chuyện không may đến bao nhiêu, hy vọng Thiệu Hiên tìm được hạnh phúc của chính mình đến dường nào, bởi vì anh hiểu rõ, nếu Thiệu Hiên sống không tốt, thì Tĩnh Tri cũng sẽ không vui vẻ, chỉ khi nó sống tốt, thì cô mới có thể hoàn toàn yên tâm, hoàn toàn hạnh phúc.

"Anh đưa em đi về nghỉ ngơi trước, vừa rồi em ói rất nhiều. . . . . ." Giọng nói của anh khàn khàn khó chịu, giữ bả vai của cô lại, nhẹ nhàng khuyên.

Anh phải để ý chuyện này kỹ một chút, phải điều tra ra được sự thật, anh không thể cứ mơ hồ như vậy để bị người ta tính toán, anh cũng không thể lại khiến cho mối quan hệ giữa anh và Tĩnh Tri có thêm trở ngại gì nữa.

Tĩnh Tri chợt dừng khóc, cô tỉnh táo nhìn anh, ánh mắt giống như mùa đông lạnh lẽo, đâm vào mắt anh đau nhói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện