Anh biết sự khổ sở và đau đớn của cô, sau anh có thể muốn cô đi, rời xa cô? Sao anh có thể? Sao có thể cứ như vậy bỏ cha mẹ, bỏ lại Mạnh gia, ích
kỷ bỏ đi.
Anh cho rằng, dù cô không hiểu, dù cô có hận anh, nhưng vẫn luôn đứng bên cạnh anh, nhưng giờ phút này, anh thật sự nản lòng,
anh biết cô bướng bỉnh muốn dùng chút thủ đoạn nhỏ để buộc anh không
được rời xa cô, anh có thể tự an ủi mình, cô làm như vậy là do quá yêu
anh.
Nhưng Phó Tĩnh Tri, nếu em thật sự yêu anh, cũng không thể
lúc anh sắp không chống đỡ nổi, không ích kỷ cố chấp nữa? Em cũng không thể chỉ yên lặng đứng bên cạnh anh lúc anh sụp đổ, lúc anh không còn
sức chống trả, lúc anh bị kẻ thù vây quanh mà không phải như bây giờ,
đâm mạnh vào ngực anh một nhát dao sao?
Cây bút sắc nhọn trong
tay chọc thủng tờ dầy, trên độ cao 68 tầng, mưa gió ngày càng mạnh, như
những hạt đậu không ngừng đập vào cửa kính làm lòng người lạnh lẽo vô
cùng.
Anh bắt đầu bận rộn từ sáng sớm hôm qua, không vắng mặt bất cứ cuộc họp nào, đề ra mấy mươi hạng mục mang tính chất quyết định, bây giờ đã là bốn năm giờ chiều mà còn chưa uống giọt nước nào, đừng nói là ăn được miếng cơm tử tể, dạ dày đã bắt đầu co giật. Anh cuộn người,
không nhịn được đấm vào đầu, muốn giảm cơn đau đi một chút nhưng không
có chút tác dụng nào.
Bên kia điện thoại, cấp dưới còn đang chờ
anh trả lời, anh biết, chỉ cần anh nói một tiếng, cô sẽ không bị rơi vào bẫy của anh cả, nhưng anh không muốn như vậy, anh cũng muốn đánh cuộc
một lần, cược tình yêu của cô với anh, có mấy phần giả mấy phần thật.
"Đừng ngăn cản, mấy ngày này, cô ấy muốn làm gì thì kệ cô ấy, bất kỳ kẻ nào
cũng không được cản cô ấy." Anh nói xong, liền cúp điện thoại, nắm chặt cây bút trong tay, xoẹt qua trang giấy làm để lại
một vệt ức, nổi bật trên nền giấy trắng tinh như đôi mắt đen của cô,
nhìn anh đầy oán hận.
"Tĩnh Tri, em đừng làm anh thất vọng, đối với em... thất vọng hoàn toàn!"
Bàn tay đang cầm bút của anh bỗng nhiên nắm chặt lại, khiến chiếc bút cứng
rắn vỡ tan ra, mảnh vỡ đâm vào tay anh, nhưng anh vẫn ngồi một chỗ,
không động đậy, tấm lưng rắn chắc có vẻ còng xuống, đầu anh cúi xuống
dưới, trong phòng làm việc sáng trưng, anh vùi mặt mình vào lòng bàn
tay, rất lâu không động đậy.
Anh không biết Mạnh Thiệu Tiệm nói
gì cùng cô, không biết cô tìm Mạnh Thiệu Tiệm làm gì nhưng cũng không
muốn tìm hiểu, không muốn biết bọn họ đang gặp khúc mắc gì, dùng bất cứ
thủ đoạn nào buộc anh buông tay, đối với anh mà nói, đều là phản bội,
không có khác nhau.
Anh yên lặng rất lâu, cầm điện thoại gọi cho thư ký: "Mang cho tôi một phần cháo."
Anh không thể để mình mệt mỏi, cũng không thể để bụng đói làm ảnh hưởng đến dạ dầy. Nếu phải nằm viện, anh không có thời gian để ý tới cái khác,
lại càng không có thời gian để đau lòng, cho dù bây giờ anh thất bại,
anh chỉ cần biết mình đã làm hết sức, sau này sẽ không tiếc nuối không
hối hận, nếu một ngày anh muốn xuống suối vàng gặp cha mẹ cũng có thể
thanh thản, vậy là đủ rồi.
Cháo được đưa tới nhanh chóng, tỏa ra mùi hương ngọt ngào ấm áp, anh ngồi yên tại chỗ, anh từng thìa cháo.
Anh anh rất chậm, mày cau chặt lại, giống như không phải đang hưởng thụ mà là chịu hành hạ.
Trời mưa, thế giới bên ngoài ồn ào, mà thế giới của anh, yên tĩnh như bóng đêm cô đơn.
Một người, đối mắt với ngôi nhà rộng lớn, đối mặt với ngọn đèn sáng chói,
đối mặt với nỗi cô đơn và tuyệt vọng, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, mặt
không đổi sắc ăn cháo.
Không có người nào chứng kiến cảnh này, cũng không thể tưởng tượng nổi, khung cảnh này có bao nhiêu lạnh lẽo, bao nhiêu cô đơn.
***
Lúc xe taxi dừng lại, mưa đang ngừng, phía xa xa bầu trời, hình như có ánh
mặt trời hồng như ẩn như hiện, cô mở cửa xe xuống đất, đôi giày giẫm vào nước ướt đẫm, chân bên trong bị ngấm lạnh, cô rất nhếch nhác, như là
con quỷ bị rơi vào nước không được giải thoát.
Nhưng cô lại do
dự, muốn một người phụ nữ đi giúp chính đối thủ của người đàn ông của
mình, muốn một người phụ nữ thừa nhận yêu thương người đã từng cường bạo mình, phải cần một sự dứt khoát và nhẫn tâm đến mức nào? Cô biết mình
chỉ cần tiến lên phía trước một bước là toàn bộ nỗi lo này sẽ lập tức
kết thúc, Hội đồng quản trị sẽ vì "vết nhơ" của Thiệu Đình mà không giúp đỡ anh, Thiệu Hiên trên trời có linh thiêng, cũng sẽ được an ủi phần
nào, mà quan trọng hơn là, cô không cần lại lo lắng, lo lắng Mạnh Thiệu
Tiệm nóng giận, vẫn không bỏ qua chuyện thuộc hạ của Thiệu
Đình giết
chết Thiệu Hiên, làm Thiệu Đình mắc sâu vào kiện tụng, cuối cùng không
thoát ra đường, mà tương lai của anh và cô, sẽ bị hỗn loạn, không yên ổn được.
Không, đây không phải điều cô muốn.
Tĩnh Tri lập
tức nắm chặt nắm tay, quyết tâm cất bước lên trước, bỗng nhiên trong
bụng quặn lại, cô cuống quít che miệng lại, chạy chậm vài bước đi đến
một bên, ngồi xổm trên mặt đất nôn ra, trân nôn tới nhanh mà đi cũng
nhanh, cô dùng khăn ướt lau sạch, trong lòng lại mơ hồ biết được điều
gì, là người từng có hai đứa bé, cô biết rõ, thường xuyên nôn mửa như
vậy là bị làm sao, trái tim dần bình tĩnh lại.
Cô làm chuyện như
vậy, nhất định Thiệu Đình sẽ rất tức giận, nhưng cô đã có con của anh,
chỉ cần cô cầu xin anh vài câu, chảy vài giọt nước mắt, anh nhất định sẽ mềm lòng, mà nể mặt con, anh càng không thể trách tội, đến lúc đó, cả
nhà bọn họ sẽ đi đến châu Úc, sẽ ở lại nhà bác, không xa rời nữa...
Cái Mạnh Thiệu Tiệm muốn chỉ là Mạnh Thị, anh ta muốn thì cho anh ta, mà
điều Phó Tĩnh Tri cô muốn là cả nhà có thể đoàn tụ một chỗ, không muốn
có cuộc sống phức tạp, một khi đã như vậy, theo như nhu cầu. . . . .
Cô chậm rãi đứng thẳng lên, vén mái tóc dài ướt sũng ra sau tai, từng bước một đi vào tòa nhà màu trắng xa hoa.
***
"Phó Tĩnh Tri có nhà không?" Sau cơn mưa, Tô Linh để tóc ngắn mặc một chiếc
áo khoác đỏ như lửa nhảy xuống xe đi vào trong vườn, cô giữ tay một
người hầu, lo lắng hói: "Mau dẫn tôi đi gặp cô ấy, tôi có chuyện gấp
muốn nói với cô ấy."
"Tiểu thư ra ngoài..." Người hầu bị dọa sợ, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, lắp bắp nói.
"Đi đâu?" Tô Linh như muốn nổi điên, Mạnh Thiệu Đình đang mở cuộc họp khẩn
cấp, không gặp bất cứ ai, cô gọi điện liên tục cũng không được, đành
phải đi tìm Phó Tĩnh Tri
"Không biết ạ, tiểu thư không cần ngươi đưa đi..."
"Điện thoại, đưa số điện thoại cho tôi!" Tô Linh lấy được số điện thoại, vội
vàng nhấn nút gọi, lại nghe thấy tiếng chuông truyền từ trên lầu!
Tô Linh bắt đầu nóng nẩy, giận giữ ném điện thoại xuống đất! Cô xoay người chạy ra ngoài, chỉ để lại một câu: "Bao giờ Phó Tĩnh Tri về thì bảo
liên lạc với tôi!"
"Ơ kìa, tiểu thư, xin hỏi người là..."
Tô Linh không kịp nhìn lại, tiện tay ném danh thiếp, liền đạp chân ga rời
đi, cô tăng tốc, xoay tay lai, đi ra khỏi Tĩnh viên, chạy thẳng tới Mạnh thị.
***
"Anh nghĩ có được không?"
"Đương nhiên, bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp, chỉ cần cô xoay người ra ngoài, tôi sẽ không ngăn cản."
"Thật ra, luật sư của tôi nói cho tôi biết, tôi làm như vậy là phải chịu
thiệt, bởi vì nguyên nhân quan trọng để anh ấy mất đi tư cách thừa kế
không phải là về tác phong cá nhân, nhưng quan tòa chưa đưa ra quyết
định, bởi vậy, tôi nghĩ nếu muốn chặt chẽ, lời khai của anh cũng không
quan trọng lắm..."
"Nhưng mà, người nào đó đã cam kết với tôi
rồi, tôi là người suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa, dù sao tôi và Thiệu Đình
cũng là anh em ruột, chuyển đuổi cùng giết tận tôi không làm được, vậy
nên, Phó tiểu thư, chỉ cần cô đồng ý hợp tác với tôi, tôi sẽ rất vui vẻ, nhưng nếu cô không muốn, tôi có thể đưa cô ra ngoài..."
"Không thì, tôi ra ngoài trước, để lại không gian cho cô suy nghĩ 10 phút?"
Mạnh Thiệu Tiệm châm một điếu thuốc, bước ra ngoài.
Ngồi trong văn phòng lạnh như động tuyết, việc trang trí ít nội thất lại
càng tôn lên không khí lạnh lẽo, Phó Tĩnh Tri ngồi trên sô pha, trà đã
lạnh nhưng tay cô vẫn nắm chặt cái chén.