Editor: Thu Thủy
Tĩnh Tri ngồi trên ghế sô pha, trà trước mặt đã lạnh nhưng cô vẫn nắm chặt cái chén.
Thấy cô không lên tiếng, Mạnh Thiệu Tiệm liền đứng lên: "Cô suy nghĩ lại cho thật kỹ đi."
Anh đứng lên, đi từng bước một ra cửa, trong lòng yên lặng như bước chân của chính mình.
Lúc đặt tay lên nắm cửa, cô vẫn cúi đầu, rụt vai ngồi một chỗ, không nói
được một lời, Mạnh Thiệu Tiệm cười bình tĩnh, đẩy cửa ra.
Hôm nay lúc cô bước vào công ty của anh, anh cũng đã chắc trăm phần trăm cô sẽ làm theo ý mình.
Cô tự nắm tay anh, nắm bàn tay cầm dao của anh, đâm vào ngực Mạnh Thiệu Đình một nhát thật mạnh.
Lúc cửa sắp đóng, ly trà trong tay cô rơi xuống đất, cô đứng lên, giọng nói rất nhẹ nhưng lại rõ ràng
"Anh chờ một chút, tôi..."
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bước nhanh vòng qua sô pha, đi đến trước bàn
làm việc của anh cầm một cây bút và tập giấy, đôi mắt cô sáng rực, toát ra ánh sáng kỳ lạ.
Mạnh Thiệu Tiệm xoay người, vui vẻ nhìn cô: "Phó tiểu thư?"
Tĩnh Tri cắn chặt tăng, giọng nói kiên định, nói từng chữ rõ ràng: "Tôi đồng ý với trước tiên, anh phải đồng ý với tôi một điều kiện."
"Cô cứ nói." Anh tự vào khung cửa, sảng khoải hít một hơi thuốc rồi nhả khói ra.
Tĩnh Tri viết vài dòng trên tờ giấy, sau đó đưa tới trước mặt anh: "Tôi muốn anh ký tên lên đó, nếu có thể in dấu tay thì càng tốt."
"Để tôi
xem cô viết gì." Anh đưa tay cầm tờ giấy, chân mày nhíu lại, cười dịu
dàng: "Phó tiểu thư đúng là suy nghĩ chu đáo, Thiệu Đình là em ruột tôi, cho dù không có tờ giấy này, tôi cũng sẽ không để cho người ngoài hội
đồng quản trị nghe được điều gì, Phó tiểu thư không cần lo lắng như
vậy..."
"Giấy trắng mực đen rõ ràng vẫn tốt hơn, dù sao, trong xã hội này, làm điều gì cũng cần bằng chứng rõ ràng, không phải sao?"
Tĩnh Tri không chịu thỏa hiệp, Mạnh Thiệu Tiệm liền giãn mày, cười nói:
"Được, tính tình của Phó tiểu thư, tôi rất thích, vậy được, tôi ký tên,
còn có thể như cô mong muốn, ấn dấu tay của tôi lên."
Tĩnh Tri thấy hắn đã ký xong, còn ấn tay xuống, lúc này mới cẩn thận gấp tờ giấy lại cất đi.
"Vậy là hiện tại, chúng ta có thể bắt đầu?" Mạnh Thiệu Tiệm đóng cửa lại,
lấy một chiếc máy ghi âm nho nhỏ từ trong túi áo, mở ra, đặt ở trên mặt
bàn. . . . . .
Tĩnh Tri ngồi như tượng trên ghế sô pha, không khí yên lặng làm lòng người sinh ra cảm giác bất an, trái tim cũng trở nên
trống vắng, giống như, giống như có cái gì đáng quý từ trong sinh mệnh
của cô len ra ngoài...
Cô không nhịn được vươn tay, ngón tay thon dài mịn màng đặt trên chiếc váy dài màu chàm, xinh đẹp mà sạch sẽ, ở
giữa lồng ngực cô như có thứ gì đó đánh mạnh vào, ép nước mắt của cô
chảy ra...
Cô nghe thấy giọng nói của Mạnh Thiệu Tiệm, trầm thấp vang lên chậm rãi...
"Phó tiểu thư, vào bốn năm trước, trong hôn lễ của cô và Mạnh Thiệu Hiên, có phải Mạnh Thiệu Đình tiên sinh dùng sức mạnh và thủ đoạn bất hợp pháp
cường bạo cô?"
Lòng cô như mặt biển nhìn thì yên tĩnh, thực chất đang cuộn sóng
Đầu óc cô hỗn loạn, đột nhiên hiện ra cảnh ngày nào đó Thiệu Hiên kêu lên
đau đớn, đột nhiên hiện ra cảnh cô bị đẩy vào cửa kính mặt đầy máu tươi, đột nhiên lại là, đôi mắt ẩn chứ nỗi bi thương và tuyệt vọng, lẳng lặng nhìn cô rồi lại xa dần...
Nước mắt che mờ đôi mắt, cũng như che
kín lòng, cô cảm giác mình hơi gật đầu, tiếng nói nhỏ nhưng lại vô cùng
rõ ràng: "Đúng vậy..."
Anh ta hỏi cái gì, cô không nhớ được.
Cô trả lời cái gì, cô cũng không nhớ được.
Cho đến cuối cùng, cô nghe thấy anh tắt máy ghi âm, sau đó còn đứng lên mời cô ra ngoài.
Cô mơ màng chậm rãi đi ra ngoài, mơ màng để trợ lý của anh đưa vào thang
máy, mơ màng xuống lầu, mơ màng ngồi vào xe taxi trợ lý của anh gọi
giúp, sau đó, cửa xe đóng lại, khuôn mặt trẻ của trợ lý xa dần, càng lúc càng không thấy rõ.
Tòa nhà to lớn xinh đẹp màu trắng cũng xa
dần, xe chạy giảm tốc độ đột ngột, xóc một cái, cô không đề phòng lập
tức ngã về phía trước, lái xe vội vàng giải thích không ngừng, cô lại
như vừa bừng tỉnh, cảm giác đau đớn kéo thức tỉnh cô, cô làm gì vậy? Rốt cuộc vừa rồi cô đã làm cái gì?
Gặp phải tội giết người, sẽ phải vào tù, vậy thì, vậy thì gặp tội cường bạo là có thể thoát khỏi sự điều tra của cảnh sát sao?
Anh ta chỉ nghi ngờ sau việc Thiệu Hiên tử vong, còn cô, lại ngu ngốc giáng cho anh một tội danh nữa.
Phó Tĩnh Tri à Phó Tĩnh Tri, mày không phải là người ngu ngốc đến mức này,
sao hôm nay lại bị người ta khống chế làm ra chuyện như vậy.
"Quay lại, quay lại! Nhanh lên!"
Cô muốn chạy về, cô phải lấy lại máy ghi âm! Cô hối hận, hối hận rồi! Tĩnh Tri hét lớn, lái xe hoảng sợ, cuối cùng
vẫn quay đầu lại, nhưng đang giờ tan tầm, dòng xe chứ chen nhau đứng một cỗ, không di chuyển được, lòng Tĩnh Tri như lửa đốt, nhưng lại không
biết làm thế nào, vừa gặp kẹt xe vừa gặp đèn đỏ.
Loa trong xe phát ra một đoạn tin, lúc đèn đỏ còn chưa hết vang lên...
"Vào 17h52', đài truyền hình XX nhận được một mấy ghi âm gửi nặc danh, phát
hiện ra một tin tức gây sốc, người thừa kế tập đoàn Mạnh thị, Mạnh Thiệu Đình tiên sinh bị tình nghĩ đã phạm tội cường bạo vào bốn năm trước.
Người bị hại năm đó cuối cùng cũng đứng ra, mở miệng xác minh Mạnh Thiệu Đình tiên sinh đã cường bạo cô trong hôn lễ của cô và Tam thiếu gia
Mạnh Thiệu Hiên. Cảnh sát đã nhận được cuộc gọi từ đài truyền hình,
chính thức thành lập tổ điều tra chuyện này, chúng tôi sẽ tiếp tục cập
nhật tin tức..."
Tĩnh Tri cảm thấy đầu ong ong, giọng ngọt ngào
của phát thanh viên vẫn đang thông báo điều gì, nhưng cô không nghe
được, trước mắt cô trống rỗng hoàn toàn, lỗ tai như mất đi thính giác,
không nghe thấy gì cả, lặng lẽ như tuyết rơi buổi chiều, không có tiếng
động...
Dòng xe bắt đầu chuyển động, lái xe dần tăng tốc, mãi đến khi dừng trước Mạnh thị, lái xe gọi mấy lần cô mới sững sờ ngẩng đầu
lên, máy móc lấy tiền, rút ra một tờ mệnh giá lớn, không chờ lấy lại
tiền liền đẩy cửa xuống xe.
Trong đại sảnh của Mạnh thị bắt đầu
náo nhiệt, vô số người có sắc mặt kỳ lạ vội vàng đi lại, đầu tiên chân
cô mềm nhũn không di chuyển được, sau đó với lảo đảo dựa vào tường, cuối cùng, cô bỗng nhiên như được lên giây cót, đi thẳng vào thang máy, mà
đúng thang máy mở ra, Tĩnh Tri ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Mạnh Thiệu
Tiệm vẻ mặt đắc ý đi ra trong sự vây kín của mọi người.
Liếc mắt
thấy cô đứng đó, Mạnh Thiệu Tiệm thậm chí còn cười nhẹ với cô: "Sao Phó
tiểu thư lại quay lại? Có phải nhớ tới chuyện gì cần bổ sung không?"
"Khốn nạn! Vô liêm sỉ!" Giờ phút này Tĩnh Tri nhìn thấy sắc mặt đáng ghê tởm
của anh ta, chỉ cảm thấy chán ghét và tức giận không nói lên lời, cô
tiến lên, vươn tay muốn đánh vào mặt anh ta, nhưng chưa chạm vào đã bị
vệ sĩ của anh ta kéo lại.
Tĩnh Tri không ngừng mắng, đánh, đá,
thậm chí còn cắn bàn tay đang bóp cổ cô, cô như con vật đang phát điên,
lúc này mấy người đàn ông bị cô làm cho ngã xuống, không dám ra tay sợ
làm cô bị thương, để cô có cơ hội lao đến trước mặt Mạnh Thiệu Tiệm
"Mạnh Thiệu Tiệm, anh không phải là người! Không phải là người! Anh ấy là em
ruột của anh! Em ruột!" Tĩnh Tri định tát một cái nhưng tay lại bị Mạnh
Thiệu Tiệm nắm chặt, ý cười trên mặt anh dần rút đi, chuyển thành sự
lạnh lùng, sau không thấy đáy: "Ai là em ruột của tôi? Tôi đã nói rồi.
Tôi không có người thân, không có cha mẹ, không có anh em."
Tĩnh
Tri hoảng sợ, một lúc sau cô mới tỉnh lại, tay không bị anh giữ nâng lên chộp vào bàn tay đang giữ cô tay cô, móng tay cô sắc nhọn, chỉ cào một
cái, mu bàn tay của anh hiện ra vài vệt máu, vậy mà Mạnh Thiệu Tiệm
không hề hoảng sợ, thậm chí còn không động đậy, chỉ bình tĩnh nhìn cô,
nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt phun ra lửa của cô.
Tĩnh Tri bị
anh nhìn đến sợ hãi, lực cũng giảm nhẹ đi, mấy người xung quanh không
nhịn được hít khí lạnh, bàn tay anh bị cô cào nát, thậm chí còn lộ phần
thịt, nhưng Mạnh Thiệu Tiệm vẫn nắm cổ tay cô, không có phản ứng nào.