Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Quyết Định Buông Tha Cô.


trước sau

Mu bàn tay anh bị cô cào nát, thậm chí lộ ra thịt nhưng Mạnh Thiệu Tiệm vẫn nắm cổ tay cô, không có chút phản ứng nào.

"Anh là người điên, Mạnh Thiệu Tiệm, anh điên thật rồi!" Toàn thân Tĩnh Tri run run, bàn tay cào anh không còn sức nữa, giống như bị rút gân.

"Nếu tôi thực sự điên rồi, cũng là bị những người đó bức ." Cũng là bị em bức, Tĩnh Tri, Phó Tĩnh Tri ..

Đôi mắt đen của anh nhìn cô, sớm muộn gì em cũng là của anh, anh chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được thỏa lòng ngồi yên trên ghế chủ tịch của Mạnh thị, nếu trời xanh vẫn chiếu cố anh, vậy thì, anh đánh cược một lần, Mạnh Thiệu Tiệm anh, muốn có tất cả, muốn những anh anh thích đều ở trong túi anh, vậy thì mới thật sự thành công.

"Anh đã đồng ý tôi, giấy trắng mực đen, viết rõ ràng, anh không để người ngoài hội đồng quản trị biết..."

"Nếu giấy trắng mực đen mà đáng tin thì cục cảnh sát đã bị giải tán rồi." Mạnh Thiệu Tiệm cười nhạt, anh buông tay cô ra, nhìn cô dựa vào tường, nước mắt chảy không ngừng, bàn tay bị cô cào chậm rãi vươn ra nhưng lại dừng lại.

"Các người không phải là tôi, cho nên, không ai biết tôi làm vậy vì điều gì, cũng không có người biết." Anh tiến lại gần, dán vào tai cô, nói nhỏ: "Điều tôi muốn, anh ta không thể không chết."

"Mạnh Thiệu Tiệm!" Tĩnh Tri lập tức tỉnh táo lại, cô bỗng gọi tên anh, lòng bàn tay có một vật lạnh lẽo, lóe ra ánh sáng bạc mê người, anh liếc mắt, là một hộp trang điểm nhỏ, trong cô hơi căng thẳng, Tĩnh Tri... Em muốn, nổi súng giết anh sao?

Đơn giản là, sự tồn tại của anh uy hiếp sinh mệnh của hắn ta, vậy nên, người con gái thiện lương này, người con gái nhu nhược chưa từng thấy máu này đã muốn nổ súng vào anh, để anh vỡ đầu hay vỡ tim sao?

Phó Tĩnh Tri... Anh biết em yêu anh ta, nhưng vẫn oán hận, ngoài anh ta ra em không nhìn đến người khác nữa.

Thiệu Đình đặt hàng cho cô cây súng lục giành cho nữ này từ nước ngoài, cô vẫn chưa động vào bây giờ, nhưng bây giờ, khẩu súng nho nhỏ đó nằm trong lòng bàn tay lại như nặng ngàn cần, khiến cô không cầm nổi, nếu cô giống Cố Lưu Tô, cô nhất định sẽ không do dự mà bắn vào đầu anh, nhưng cô không phải..

Cô chỉ là Phó Tĩnh Tri làm mọi người thất vọng, là người yếu đuối khiến người ta ghét bỏ.

"Mạnh Thiệu Tiệm!" Bỗng nhiên có giọng nữ trong trẻo vang lên, Phó Tĩnh Tri ngẩng đầu, ngay cả Mạnh Thiệu Tiệm cũng xoay người sang chỗ khác, thì ra là Tô Linh, mặc áo khoác màu đỏ rực, dáng người xinh đẹp, đôi mắt sáng ngờ, cô đút tay vào áo, bước từng bước tới, đôi môi luôn hàm chứa ý cười, đôi mắt ngọt ngào luôn nhìn anh, giống như muốn hòa tan anh vào đôi mắt đấy, đôi mắt linh động như biết nói ấy giờ dây chỉ còn sự lạnh lùng, không có chút nhiệt độ nào.

Tô Linh đẩy mọi người ra, đi nhanh tới trước mặt Mạnh Thiệu Tiệm, cô cứ yên lặng nhìn anh, nhìn rất lâu.

Mạnh Thiệu Tiệm bỗng cảm thấy có nỗi khổ không nói nên lời, anh nở nụ cười nhàn nhạt, muốn giơ tay xoa tóc của cô như thường ngày "Linh Linh..."

Tô Linh lập tức nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay anh.

Cô nhìn anh, muốn khóc nhưng không có nước mắt, cô đã từng yêu anh bao nhiêu, say đắm anh bao nhiêu, khát vọng sự vuốt ve thân mật của anh, có bao nhiêu giây phút nhớ nhung chờ đấy, cô đã từng cho rằng, tuy thân thế của anh tội nghiệp, tuy hành động có điểm không thích hợp, nhưng anh vẫn là người đàn ông đội trời đạp đất, vẫn là người đàn ông để phụ nữ ngưỡng mộ và yên tâm dựa vào, nhưng bắt đầu từ khi nào, anh lại trở nên như vậy?

Biến thành người không có trái tim, độc ác, tàn nhẫn, ngay cả em ruột của mình cũng có thể dùng thủ đoạn như vậy.

Trái tim Tô Linh vô cùng đau đớn, nhưng lại càng tức giận, lúc này, cô nên tỉnh táo, phải thật tỉnh táo, người đàn ông này, anh ta không xứng để cô yêu, cũng không xứng với tình yêu của cô.

Cô hít một hơi, vươn tay ra, tát anh một cái thật mạnh, Mạnh Thiệu Tiệm ngẩn người, nhưng không né tránh, vẫn chỉ bình tĩnh: "Linh Linh, em nên sớm như vậy."

Tô Linh không nói gì, chỉ vung tay, một cái tát lại rơi xuống.

"Cái tát vừa rồi, tôi đánh thay Thiệu Đình, cái tát này, tôi đánh cho chính mình, Mạnh Thiệu Tiệm, anh phụ tấm lòng của tôi, anh chà đạp lên nó, từ giờ phút này, Tô Linh tôi mà anh, đường ai nấy đi, cả đời này, hai chúng ta, cả đời không qua lại với nhau."

Tô Linh nói xong, khóe môi bỗng nhiên giương lên, sau khi cười rạng rỡ, cô chạy ra ngoài, Tĩnh Tri nhìn bóng lưng cô đơn của cô dần hòa vào ánh sáng, chỉ còn là một chấm đỏ nho nhỏ, dần dần biến mất...

Cô thu lại ánh mắt, bỗng nhiên nhìn mặt Mạnh Thiệu Tiệm, vẻ mặt của anh có vẻ kỳ lạ, hình như
đang lẩm bẩm trong miệng: "Được, chúng ta... cả đời này không liên quan với nhau."

***

"Tôi mặc kệ các anh dùng cách nào, tóm lại, tám giờ sáng ngày mai, tôi không muốn thấy bất kỳ đài truyền hình hay tạp chí nào đưa tin về việc này nữa, được, nếu họ không chịu thu lại tin tức, tôi sẽ cho người đập bể phòng in của cô, từ nay về sau cũng không cần đi theo Hà Dĩ Kiệt tôi nữa, dưới tay tôi không cần kẻ bất lực như vậy!"

"Trần cục, chuyện hôm nay chỉ là hiểu nhầm, bạn tôi cùng người phụ nữ của anh ta có chút mâu thuẫn nhỏ, ông cũng biết... Người đàn bà này không thể nuông chiều, đây là do anh bạn tôi bình thường nuông chiều cô ta quá mức, không để ý một chút là cô ta bắt đầu làm loạn, bây giờ hai người đã tốt rồi. Hơn nữa, nhị thiếu gia nhà họ Mạnh là thân phận gì? Dạng phụ nữ nào chẳng có, sao phải đi cưỡng bức người ta? Tôi đã quen anh ta mười năm, hôm nay nghe chuyện như vậy, chính tôi còn trợn tròn mắt, chuyện này đúng là không có khả năng. Ông nể mặt tôi một chút, chúng ta còn nhiều thời gian, có việc gì cứ nói với tôi là được..."

"Vậy còn chuyện lập tổ điều tra kia..."

Hà Dĩ Kiệt nghe thấy đối phương nhận lời, cười rộ lên: "Trần cục đúng là bạn chí cốt, chuyện hôm nay tôi nợ ông một đại ơn, tôi sẽ ghi nhớ."

"Được được, cảm ơn, chuyện của Tiếu bí thư, yên tâm, tôi sẽ chào một tiếng giúp ông."

Từ lúc đài truyền hình bắt đầu công bố tin tức này, điện thoại Hà Dĩ Kiệt không ngừng nghỉ, tuy anh không phải người một tay che trời ở thành phố A, nhưng cũng là nhân vật dẫm chân một cái là cả thành phố A lay chuyển, bởi vậy từ lúc đoạn ghi âm kia được công khai, chỉ sau ba tiếng, chuyện này đã có thể đè yên.

Đợi mọi việc giải quyết xong, cũng là lúc bên cục cảnh sát hủy bỏ án, Hà Dĩ Kiệt thởi phào nhẹ nhõm, bảo thư ký pha một tách cà phê rồi tự tay mình bưng đến cho Mạnh Thiệu Đình

Anh ngồi trên sô pha, hai tay ôm đầu, cúi thấp người, không nhìn thấy mặt, cũng không nhìn thấy cảm xúc.

Hà Dĩ Kiệt bật chiếc đèn tường nho nhỏ, lúc đến chỗ Mạnh Thiệu Đình, tầm mắt liền bị bóng tối mờ mờ che phủ.

"Thiệu Đình?" Hà Dĩ Kiệt nhẹ giọng gọi tên anh, Mạnh Thiệu Đình vẫn bất động như cũ, anh không biết nên làm thế nào để đối mặt với Hà Dĩ Kiệt, trước người bạn tốt này, anh cảm thấy mình mất hết thể diện.

Ngàn tính vạn tính, anh cũng không đoán được Tĩnh Tri lại chính miệng thừa nhận với Mạnh Thiệu Tiệm chuyện anh cưỡng bức cô lúc hôn lễ.

Anh biết đây là một việc mình không thể tha thứ được, anh cũng biết, đây là một nhát dao đâm vào cô, nhưng anh không thể tưởng tượng, Tĩnh Tri lại cho anh một cú đả kích trầm trọng như vậy.

Anh thà cô dùng sự trợ giúp của Mạnh Thiệu Tiệm mà đánh anh ngất xỉu, biến thành tàn phế rồi trói ra nước ngoài, thà để cô trộm gói thầu của anh cho Mạnh Thiệu Tiệm như mấy năm trước, nói những kế hoạch và đối sách của anh cho Mạnh Thiệu Tiệm, làm anh thất bại thảm hại anh cũng không muốn cô chính miệng thừa nhận với người khác anh cưỡng bức cô.

Hồi còn trẻ, anh cũng đọc một chút tiểu thuyếtm cho tới giờ vẫn luôn cười nhạo nhân vật chính động một chút là đau lòng trong truyện, nhưng cho đến giờ phút này, anh mới thật sự cảm nhận được, thế nào là tim như tro tàm, thế nào là đau lòng không chịu nổi.

"Dĩ Kiệt, tớ thật thất bại, thật dọa người..." Anh chậm rãi ngồi thẳng người, trong phòng tràn ngập ánh sáng buồn tẻ, anh tựa vào ghế sô pha, đôi mắt trống rỗng nhìn bức tường trắng trước mặt, không động đậy...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện