Anh đã ra quyết định
như vậy, cứ vậy mà không nói một tiếng đã vứt bỏ cô, cô thừa nhận cô quá ngốc nghếch, cô phạm vào sai lầm không cách nào cứu vãn, nhưng, cô vẫn
yêu anh, từ đầu đến cuối, trong lòng cô cũng chỉ có anh, cô chỉ muốn
cùng anh xa chạy cao bay, sống cuộc sống bình thường, vậy mêm cô mới bị
quỷ mê hoặc, làm ra chuyện không thể tha thứ như vậy... Chỉ là, cũng là
do cô yêu anh đến mức mất lý trí!
"Không..." Nước mắt TĩnhTri thi nhau chảy, cô ra sức lắc đầu, lại từ trên mặt đất
đứng lên, lao ra khỏi thư phòng chạy thẳng xuống lầu, anh sẽ không bỏ
lại cô như vậy, anh rất yêu cô, rất quan tâm cô, cô biết điều đó nên vẫn luôn phung phí tình cảm của anh, trước kia cô tùy hứng gây ra nhiều
chuyện như vậy, không phải anh vẫn tha thứ cho cô sao? Bây giờ nhất định anh cũng vậy, chỉ cần anh gặp mặt cô, nghe cô giải thích, dù anh tức
giận với cô, cũng sẽ không vứt bỏ cô ở đây mà không quan tâm.
Cầm điện thoại trong phòng khác gọi vào điện thoại của anh, cô đã sớm thuộc lòng từng con số, khi ấn xong, tim đập thình thịch, hồi hộp đến nỗi
cả người toát mồ hôi, cầu xin anh, Thiệu Đình, xin anh nghe điện thoại
của em.
"Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không tồn tại, xin vui lòng kiểm tra lại."
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy như có nhát dao đâm vào ngực, giống như muốn cô ngất
đi, điện thoại trong tay cô rơi xuống đất, dây điện thoại rung động
không ngừng, một lúc sau, cô mức tỉnh lại, lập tức thở dốc, không, chắc
chắn sẽ không, Thiệu Đình sẽ không tàn nhẫn với cô như vậy, sẽ không vô
tình với cô như vậy, nhất định là cô lại sai rồi, đúng, nhất định vậy!
Cô luống cuống tay chân, toàn thân run run, điện
thoại đã rơi vài lần, lúc ấn số, cô so từng số một, sợ ấn sai số nào,
nhưng bên kia đầu dây vẫn là giọng nữ máy móc lạnh lẽo, cả tiếng trung
và tiếng anh vang lên không ngừng.
Tĩnh Tri chưa từng hận giọng
nói này đến vậy, cô không nhịn được bỏ ống nghe, ném điện thoại xuống
đất làm phát ra âm thanh rất lớn, dọa người hầu đang trong phòng bếp làm bữa sáng cũng nôn nóng chạy ra, thấy cô quần áo lộn xộn, chân đi đất
đứng đó, điện thoại vỡ thành mấy mảnh, người hầu sốt ruột vội chạy ra đỡ cô, sợ hãi nói: "Tiểu thư, sao cô lại giận dữ như
vậy, nếu cô bị thương, nhị thiếu trở về sẽ lột sống chúng tôi mất!"
"Đừng nhắc đến tên anh ấy nữa!" Tĩnh Tri bỗng đẩy nữ giúp việc ra, cô khàn
giọng hét lên, nước mắt lại chảy xuống nhưng chiếc vòng ngọc bị đứt,
tuôn ra không ngừng.
"Tiểu thư. . . . . ." Người hầu bị hành đồng không kiềm chế được của cô dọa sợ, hơn nửa ngày mới phản ứng kịp, lặng
lẽ gọi người tới dọn dẹp bãi chiến trường trên mặt đất.
Tĩnh Tri chậm rãi ngồi xuống, cô vùi mặt vào đầu gối, không cử động.
Người hầu dọn dẹp rất nhẹ, vì mọi người đều sợ hãi không dám thở mạnh nên
trong phòng có vẻ yên lặng, nhưng dần dần, có tiếng nghẹn ngào nhỏ vang
lên, người đang ngồi xổm trên mặt đất, bả vai gầy yếu run run, tiếng
khóc cũng run làm người ta cảm thấy lo lắng.
Anh không cần cô, cuối cùng anh không cần cô rồi.
Đầu óc Tĩnh Tri trống rỗng, ý nghĩ này nhắc nhở cô từng chút một, nhắc cô
đã mất đi điều gì, nhưng điều này quá tàn nhẫn quá đáng sợ, cho tới giờ
cô cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cho tới giờ cô cũng không
nghĩ đến Thiệu Đình sẽ rời xa cô! Đầu óc cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, Thiệu Đình yêu cô như vậy, coi cô như bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay che chở, lúc trước cô hận anh thấu xương, luôn đối đầu với anh, anh vẫn bao dung cô, vậy thì vì sao, vì sao bây giờ cô nói cho anh biết tình cảm của mình, hai người họ vừa bắt đầu, cô sai lầm anh đã không
thể tha thứ nữa?
"Tiểu thư. . . . . . Tiên sinh lấy hộ chiếu đi, có lẽ là ta sân bay. Người có muốn đi luôn không? Có thể, còn kịp. . . . . ."
Câu nói của người hầu lập tức thức tỉnh cô, đúng vậy,anh lấy hộ chiếu, nhất định là muốn xuất ngoại, như bây giờ chắc đang ở sân bay, cô không thể
để cho anh đi. Anh mà đi, cô phải làm sao bây giờ? Con của họ phải làm
sao bây giờ? Cô phải cản được anh, dù quấn lấy làm phiền cũng phải giữ
chân anh! Cô không tin, trước nay anh nuông chiều cô như vậy, giờ lại
không để ý đến sự níu kéo của cô, không sợ, Tĩnh Tri, không phải sợ, còn kịp. . .
Đi cầu xin người đàn ông mình yêu ở lại không có gì mất mặt, anh ấy vì mày làm nhiều chuyện mất mặt như vậy, mày
cũng nên vì
anh ấy làm chút gì đó, mày phải lập tức ra sân bay, đi ngay bây giờ dù
thế nào cũng phải ngăn cản được anh ấy, nếu anh ấy lên máy bay thì mày
xong rồi, có lẽ cả đời này sẽ không thấy anh ấy nữa!
Suy nghĩ đến khả năng này, Tĩnh Tri cảm thấy cả người mình tràn đầy sức lực, cô
nhanh chóng đứng dậy, chạy lên lầu, đi hai bước lại cảm thấy đau nhói ở
chân, người hầu cũng hoảng sợ hét lên một tiếng, Tĩnh Tri cúi đầu thì
thấy chân bên trái toàn máu, có lẽ vừa rồi đập vỡ điện thoại bị đâm vào
chân, cô không kịp cảm thấy đau nữa, bước khập khiễng lên lầy, lại dặn
người hầu: "Lập tức chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn ra sân bay."
Cô trở về phòng thay tạm quần áo, cũng không rửa mặt chải đầu, chỉ cầm
giấy quấn quanh chân vài vòng rồi xỏ dép lê chạy xuống lầu.
Lái
xe đã chuẩn bị xong, Tĩnh Tri vừa lên xe lập tức bảo lái xe ra sân bay,
càng nhanh càng tốt, anh mới rời đi chưa lâu, nếu cô nhanh một chút có
lẽ còn kịp. Xe chạy rất nhanh, dọc đường đi trái tim Tĩnh Tri đập loạn,
cô không có thời gian suy nghĩ xem phải giữ anh ở lại thế nào, cũng
không có thời gian suy nghĩ lời giải thích với anh, cô chỉ biết mình
nhất định phải thật nhanh! Muốn ngăn anh lại, bất luận thế nào cũng phải ra sân bay cản anh, không cho anh rời đi!
***
"Bây giờ
hối hận vẫn còn kịp." Trong phòng chờ giành cho khách quý, Hà Dĩ Kiệt
đưa mổ điếu thuốc cho Mạnh Thiệu Đình, cố ý trêu chọc.
Mạnh Thiệu Đình nhận lấy, hít một hơi rồi nhả khói, thân hình cao lớn dựa vào ghế
sô pha mềm mại, một đêm không ngủ, đến bệnh viện thăm cha rồi lại về
Tĩnh viên lấy giấy tờ sau đó lập tức lên ô tô ra sân bay, vẻ mặt anh có
chút mỏi mệt, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
"Sau này, chuyện ở đây phiền cậu giúp tôi để ý một chút, có lẽ tôi không quay về nữa, cha mẹ tôi..."
"Yên tâm đi, tuy bây giờ mọi chuyện đã được áp xuống, nhưng tin đồn vẫn còn, cậu ra ngoài tránh đi một thời gian cũng còn, còn hai bác, bọn họ đều ở bệnh viện Bắc Thành sẽ không có việc gì, tôi cũng sẽ bảo người tới chăn sóc."
"Dĩ Kiệt, hai chữ cảm ơn tôi sẽ không nói, được quen biết
với cậy là chuyện vui vẻ nhất cuộc đời tôi rồi," Mạnh Thiệu Đình chân
thành nói, Hà Dĩ Kiệt nhướn máy, nắm đấm hai người đập vào nhau, sau đó
lại thân thiết khoác vai nhau.
"Tôi cũng vậy." Hà Dĩ Kiệt hiếm
khi cười nhưng lúc này lại cười rộ lên từ đáy lòng, mở miệng trê ghẹo:
"Chỉ tiếc, cậu chạy ra nước ngoài, ở đây không biết đi nơi nào , chỉ có
một mình tôi, cũng cảm thấy không thú vị."
"Còn nhiều thời gian, nếu cậu rảnh thì ới Sydney tìm tôi, đến lúc đó chúng ta sẽ uống vài chén."
"Sydney.. Đúng là nơi không tệ." Hà Dĩ Kiệt khẽ gật đầu: "Rảnh rỗi tớ sẽ đến."
"Tuy nhiên, Thiệu Đình, cậu thật sự không phiền lòng nữa, thật sự bỏ được?"
Hà Dĩ Kiệt nhìn anh bị ngã trên người phụ nữ nên vẫn nghi ngờ anh thật
sự có thể cứng rắn hạ quyết tâm.
"Có cái gì không nỡ? Nếu cô ấy
bỏ được tôi cũng có thể bỏ được, Hà Dĩ Kiệt, đừng nhắc đến cô ấy nữa."
Mạnh Thiệu Đình không nhướn này, giữa hai lông mày vẫn bình tĩnh, lúc
nói những lời này, trên mặt anh không có biểu cảm gì, khiến Hà Dĩ Kiệt
không nhịn được oán thầm trong lòng, Phó Tĩnh Tri lần này đúng là gây
tội lớn.
Anh nhìn vé máy bay trên tay, thời gian không còn nhiều, liền đứng lên: "Dĩ Kiệt, tạm biệt."
"Được, cậu sang đến nơi thì gọi cho tôi, chúng ta giữ liên lạc." Hà Dĩ Kiệt đi theo anh ra phòng chờ.
Đại sảnh trong sân bay rất đông người qua lại, bước chân Mạnh Thiệu Đình
thoáng dừng lại nhưng chỉ một giây sau, anh lập tức đi về phía trước,
không quay đầu lại, không do dự.