Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Anh Không Phải Là Của Cô


trước sau

Đại sảnh trong sân bay rất đông người qua lại, bước chân Mạnh Thiệu Đình thoáng dừng lại nhưng chỉ một giây sau, anh lập tức đi về phía trước, không quay đầu lại, không do dự.

Nhìn anh vào cổng kiểm tra, sau đó hai người vẫy tay từ biệt, Hà Dĩ Kiệt đứng đó nhìn anh đi vào, trong lòng không khỏi có chút thở dài, xem phản ứng của Mạnh Thiệu Đình, chắc anh quyết tâm thật sự, bởi vì, từ đầu đến cuối, anh đều không quay đầu lại, bước chân cũng không có chút chần chờ nào.

Hà Dĩ Kiệt đứng một lúc, không khỏi nghĩ đến Tương Tư, không biết, ngày nào đó anh ép cô phải ra đi, cô sẽ có biểu cảm thế nào.

Nghĩ một lúc lại cảm thấy buồn cười, cho dù lúc này không buông bỏ được nhưng Hà Dĩ Kiệt anh tuyệt đối sẽ không đặt một phụ nữ trong lòng đến mức như vậy.

Nghĩ vậy, lại cảm thấy người như bị cái gì đập vào, đau nhói.

***

Lúc xuống xe, giấy quấn quanh chân Tĩnh Tri đã ướt đẫm máu tươi, cô cắn răng bỏ giày ra, xỏ chân trần vào dép lê rồi tập tễnh đi vào đại sảnh.

Dòng người hỗn loạn, ánh mắt trời trong suốt chiếu vào, cảnh vật trước mắt cứ thật thật ảo ảo, cô khẽ giật mình, lúc này mới chịu đau đi từng bước một.

Sân bay lớn như vậy, nhiều người như vậy, cô thật sự cảm thấy tuyệt vọng, nhưng vẫn có chấp đi vào, xem từng người một.

Hà Dĩ Kiệt liếc mắt một cái là nhận ra Phó Tĩnh Tri trong đám đông, không phải vì diện mạo của cô xuất sắc mà biểu cảm trên mặt cô lúc này làm mọi người không nhịn được liếc mắt nhìn, sau đó vội vàng tránh đi.

Dáng vẻ cô đi cũng không đúng, hình như là chân bị thương, quả nhiên, Hà Dĩ Kiệt rời mắt, nhìn dép lê ở chân trái cô đã nhiễm máu đỏ.

Anh liền ngừng lại, có chút do dự, có nên nói cho cô biết thông tin của Mạnh Thiệu Đình không.

Nhưng nghĩ đến lời anh em của mình, anh bắt đầu do dự, trái lo phải nghĩ ra vẻ không nhìn thấy, đi cửa khác ra ngoài.

Tình hình bây giờ, Thiệu Đình ở lại không có lợi, vun đắp tình cảm cho hai người họ cũng là cuộc thí nghiệm đầy nguy hiểm, trong hoàn cảnh này, ai còn có tâm tình nói chuyện yêu đương? Huống chi, đây là chuyện giữa hai người bọn họ, anh là người ngoài, không nhúng tay vào là tốt nhất.

Hơn nữa, anh cũng có vài phần tư tâm, hại anh em của anh thảm hại như vậy, nếu không chịu chút khổ sở thì anh không nhìn được.

Tĩnh Tri tìm cả sân bay cũng không thấy bóng dáng của Mạnh Thiệu Đình, cô không chống đỡ nổi nữa, tìm chỗ ngồi ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú vào cửa kiểm tra.

Từng người một đi qua, nhưng không phải Mạnh Thiệu Đình cô muốn tìm.

Cô ngồi từ sáng sớm đến giữa trưa, sau đó lại ngồi từ trưa đến chiều tối, không thay đổi tư thế, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, thứ duy nhất thay đổi chính là đôi mắt.

Đầu tiên là sáng ngời, mang theo hi vọng, đến cuối cùng chỉ còn trống rỗng như hồ nước sâu đen, nhấn chìm tất cả hi vọng và ảo tưởng.

Ánh mặt trời tan biến, ngọn đèn tỏa ánh sáng rực rỡ như ban ngày bao trùm lên người cô, làm tăng thêm vài phần thê lương, trong đầu có nhiều suy nghĩ chạy qua, nhưng cô sợ mình vừa quay người đi thì anh đi qua, cứ thế mà lướt qua nhau, vậy nên lúc bụng khó chịu chạy đi mua cái bánh mì và cốc trà sữa ấm áp nhưng cô không ăn được, nhưng nghĩ đến mình có thể mang thai, cô đành phải ép mình nhai từng miếng một.

Bánh mì rất mềm, nhưng không biết vì cái gì, cô cảm thấy không nuốt trôi như có bàn tay đang chặn ở cỏ mình, cô cố gắng nuốt xuống, bị nghẹn đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, cô ho kịch liệt, ôm bụng ngồi dưới đất nôn ra, nhiều đến nỗi như nôn cả mật cả ngoài, nước mắt nước mũi lem nhem, cô không thấy nhếch nhách mà tim chỉ như một cái động, đau đến nỗi muốn khóc lên.

Cô không mang túi, chỉ lúc ra ngoài thuận tay lấy ví tiền, trên người không có khăn tay, cô ngồi xổm trên mặt đất, không dám đứng lên, ở đây nhiều người như vậy, cô lại nhếch nhác thế này, cô nên làm gì bây giờ?

Nếu bây giờ anh xuất hiện, nếu giờ anh ở bên cô thì tốt biết mấy? Đã từng có điều tốt đẹp đó nhưng cô lại ngốc nghếch đánh mất, bị chính tay cô đẩy ra, vòng ôm và nụ hôn của anh giờ phút này quý giá như bảo vật ngàn vàng cũng không mua được.

Chỉ là Thiệu Đình... Nếu anh yêu em giống anh nói, nếu anh quả thật coi em như báu vật, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?

Có một bàn tay đặt lên vai cô, ngực căng thẳng, tim đập như muốn nhảy ra ngoài, lại nghe có giọng nữ êm tai vang lên: "Phó Tĩnh Tri?"

Lòng của cô lập tức ngã từ trên mây
xuống, nát vụn, không biết qua bao lâu, cô mới nhẹ nhàng gật đầu: "Là tôi..."

Giọng nói Cố Lưu Tô có vẻ thoải mái: "Cô ngồi xổm ở đây làm gì? Ồ, cô bị nôn à, có phải bị bệnh không? Đừng vội, tôi đi lấy nước cho cô."

Cố Lưu Tô vừa nói vừa lấy khăn ra, ngón tay thon dài chỉ về phía sau, nụng nĩu nói với người đàn ông: "Bảo bối, đi mua nước giúp em."

Lục Phóng bình tĩnh liếc cô một cái, xoay người đi, Tĩnh Tri nhận lấy khăn tay lau mặt sạch sẽ, lúc này mới chống hai chân tê dại đứng lên, cô khóc sưng húp mắt đến nỗi không mở ra được, Cố Luu Tô nhìn vẻ mặt của cô cũng hoảng sợ: "Sao cô lại thành ra thế này? Người đàn ông của cô đâu?"

Tĩnh Tri lau nước mắt, cô che mặt, nhẹ nhàng lắc đầu "Anh ấy đi rồi, anh ấy không cần tôi rồi."

Cố Lưu Tô cũng chết đứng ở tại chỗ, mấy hôm nay cô cùng Lục Phóng ra nước ngoài, không biết chuyện gì xảy ra.

"Thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy, lúc này sắc mặt cô rất kém, theo tôi về đi, nếu anh ta đi rồi thì khóc cũng vô dụng, đàn ông trên đời này chưa chết sạch, đổi một người mới là được, nhé?"

Cô Lưu Tô vẫn đang thao thao bất tuyệt, bỗng đằng sau vang lên tiếng hừ lạnh, biểu cảm cô cứng đờ, quay sang nhìn Lục Phóng nghiêm mặt đứng ở đó, biểu cảm như ôn thần.

Cố Lưu Tô nhận nước trong tay anh, pha trò: "Chỉ đùa một chút thôi."

Lục Phóng lại hừ một tiếng, liếc cô, đôi môi vẽ ra đường cong tuyệt đẹp, Lưu Tô đỏ mặt, trong lòng không khỏi oán thầm, Lục Lục nhà cô thật đúng là đẹp mắt, ngay cả trừng người ta cũng câu hồn đoạt phách như vậy!

Quay lại chỗ của Lưu Tô, Tĩnh Tri được cô sắp xếp ở phòng khách, tắm rửa xong lại bị Cố Lưu Tô ép ăn một bát cháo, cô ấy không hỏi điều gì, bắt cô đi ngủ.

Tĩnh Tri nằm trên chiếc giường lớn xa lạ, cô không ngủ được, nhớ lại toàn bộ chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, nói ra, sau lần cô liên lạc với Mạnh Thiệu Đình, cuộc điện thoại ngắn gọn ngày hôm trước, mà trên thực tế, thêm hôm nay nữa, cô đã 12 ngày không nhìn thấy anh rồi.

Nếu anh giỏi thì hãy đến gặp mặt em, chính miệng nói với em là bỏ đi, mà nhìn bây giờ xem? Rời đi không một tiếng động, anh bỏ lại một mình em, anh không nghĩ tới em phải làm gì sao?

Nhưng nếu thật sự gặp mặt, nếu thật sự nghe anh lạnh lùng nói hai chúng ta chia tay thôi, sao em có thể chịu được? Chắc anh cũng sợ nhìn em như vậy nên mới cứng rắn rời đi? Là do anh có điều gì không thể không gạt em phải không?

Trong lòng cô rối loạn, rõ ràng gọi vào số của anh bao nhiêu lần nhưng vẫn chỉ nghe giọng nữ lạnh lùng đó, cô ôm điện thoại, ngồi ở bên giường, lại như là mê muội không ngừng nhấn dố.

Không biết cuộc đời con người có bao giờ trải qua tình cảnh như vậy không, rõ ràng người ấy không nhận điện thoại của mình, ràng người kia sẽ không còn nghe tin nhắn, nhưng mình vẫn không thể khống chế nổi, nhấn dãy số đã thuộc lòng kia, sau đó nghe tiếng kết nối cũng thấy thoải mãn, để lại vài dòng tin nhắn khiến mình rơi lệ, sau đó là thời gian chờ đợi dài dằng sặc, hoặc là một ngày, hoặc là cả một đêm, đợi cho sáng sớm tỉnh lại, điện thoại vẫn nắm chặt trong tay, trở nên nóng rực, nước mắt trên mặt cả đêm cũng không khô.

Anh sẽ không quay lại, di động của anh sẽ không bật suốt 24 giờ vì bạn, anh cũng sẽ không vội gọi về chỉ vì một tin nhắn, lúc anh quyết định buông tay, anh đã đặt bạn ra ngoài vòng sinh hoạt, toàn bộ việc bạn làm, trong mắt anh chỉ là trò hề

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện