Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Con Gái Tôi Xinh Đẹp Nhất


trước sau

Lá trà lay động trong tách, chất lỏng màu hổ phách thật đẹp mắt, những gợn sóng lăn tăn nổi lên từng vòng nối tiếp nhau, dường như có những giọt nước mưa rơi trên bề mặt...

Mạnh Thiệu Đình ngồi trên xe, im lặng suốt dọc đường, An Thành chuyên chú lái xe, cũng không dám nói chuyện với anh, trong lòng anh ta đau khổ, trong bụng mang theo một bí mật đáng sợ, anh ta sắp điên mất rồi! Nhị thiếu càng tin tưởng anh ta, anh ta lại càng áy náy. Trong tối, anh ta ba lần bốn lượt liên hệ với Mạnh Thiệu Tiệm, muốn bỏ đi, thế nhưng An Thành không ngờ, em gái anh ta lại bị Mạnh Thiệu Tiệm đón về nước, ba chuyện anh ta đã đồng ý ban đầu đã hoàn thành xong hai chuyện, chỉ cần chuyện cuối cùng làm tốt, sau đó, hai anh em bọn họ sẽ được đoàn tụ...

Nghĩ đến việc sắp được trùng phùng, nghĩ đến việc từ nay mình cũng có thân nhân như chân với tay, An Thành vốn đã quyết định đoạn tuyệt buông bỏ đứa em gái đã rất nhiều năm không gặp mặt, nhưng vào giây phút cuối cùng, lại cúi đầu.

Thời tiết của thành phố A trước giờ đều là mùa đông rét lạnh, xuân thu thì khô hanh ít mưa, hoàn cảnh nơi này không hợp để ở lại, Mạnh Thiệu Đình ngồi trong xe, trái tim lại không kiểm soát có suy nghĩ, trước kia sau khi hai người bày tỏ cõi lòng với nhau, đó chính là khoảng thời gian gắn bó keo sơn, anh không phải không có ý nghĩ, sau này, cô có con, anh sẽ đưa cô đến một thành phố bốn mùa đều là mùa xuân để nghỉ ngơi, anh cũng bỏ hết mọi công việc lại, chỉ ở bên cô và con.

Nhưng hiện tại xem ra, tất cả đều không còn cơ hội thực hiện.

"Khi nào Bình Bình về?" Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên mở miệng, khiến An Thành hốt hoảng, một lúc lâu, anh ta mới nói: "Mấy ngày nữa ạ."

"Cậu cũng ở lại đi, cậu và Bình Bình đều khá thân với cô ấy, bây giờ cô ấy có con, dù sao bên cạnh cô ấy cũng phải có mấy người có thể tin được."

Anh hơi trầm tư, chợt nói, nhắc tới thì tình cảnh hiện nay của anh cũng không coi là quá xấu, ít nhất với thế lực của bác trai ở Úc, anh không cần quá lo về Mạnh Thiệu Tiệm, nhưng ở chỗ này của cô thì khó mà nói, tâm tư của Mạnh Thiệu Tiệm với cô anh cũng biết ít nhiều, nhất định phải tăng thêm sự đề phòng.

"Nhị thiếu, bên cạnh anh cũng không thể không có người tin cậy được..." Khi An Thành nói đến hai từ "tin cậy" vẫn có chút chột dạ.

"Không sao, cậu không cần lo cho tôi, cứ như vậy đi."

Anh không ở thành phố A lâu, sau khi tham gia tang lễ của ba sẽ lặng lẽ rời đi, sự việc đã trôi qua hơn tháng, tuy có Hà Dĩ Kiệt dùng lực lượng của chính phủ để dìm chuyện này xuống, nhưng đủ lời đồn đãi tai tiếng và khó nghe vẫn còn đang truyền bá xôn xao, lại có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng, không cần nói Mạnh Thiệu Đình cũng biết, tất cả những điều đó đều do anh cả của anh ban tặng.

Trong lòng anh hận anh ta đến tận xương tủy, cũng có ý nghi ngờ về cái chết đột ngột của ba, nhưng ba luôn nằm trong bệnh viện của Bắc Thành, Mạnh Thiệu Tiệm muốn ra tay là không thể, huống hồ, hôm khi nghe ba nói với anh chuyện kia, ba cũng đã nói, tới giờ Mạnh Thiệu Tiệm vẫn chưa biết gì, vẫn chưa biết đến thân thế của bản thân anh ta. Nếu vậy, cho dù thủ đoạn của anh ta có nham hiểm thế nào, cũng sẽ không ra tay độc ác với "người ba ruột" của mình!

Ban đầu sau khi ba chết, anh định sẽ công bố tin tức này với đại chúng, nhưng hài cốt ba còn chưa lạnh, anh không thể lựa thời điểm ba vừa qua đời mà tung ra tin tức kinh hãi như thế, khiến cho ba bị người đời nhạo báng, hơn nữa, nói thế nào thì mẹ đẻ của Mạnh Thiệu Tiệm cũng là mẹ anh. Chuyện ba qua đời đã làm cho mẹ bị đả kích nặng nề. Giờ chỉ vì đoạt lại Mạnh thị, bây giờ anh lại tiết lộ ra ngoài thân thế của Mạnh Thiệu Tiệm, đừng nói dư luận sẽ chỉ trích mẹ thế nào, ngay cả chính bản thân mẹ cũng không thể chịu nổi đả kích ấy.

Anh đã mất đi một người thân, anh không muốn mất thêm một người nữa.

Huống hồ, bây giờ anh giống như người đã bị mất ý chí chiến đấu, không hề muốn quan tâm đến những chuyện này.

***

Mang thai tới tháng thứ tư, tình hình thai nhi cơ bản đã ổn định, sau khi đến bệnh viện kiểm tra, Tĩnh Tri nhìn thật kỹ tấm chụp siêu âm.

Bé cưng của cô đã dài 16cm, nặng 120g, bây giờ cô còn chưa cảm nhận được hoạt động của thai nhi, nhưng bác sĩ nói, trái tim bé cưng hiện tại hoạt động đã mạnh mẽ hơn, hơn nữa nội tạng cũng đã phát triển, cuống rốn đã hình thành, sự liên hệ giữa thai nhi và cơ thể mẹ sẽ càng chặt chẽ, khả năng sinh non cũng sẽ giảm bớt, khi nghe bác sĩ sản nói câu này, Tĩnh Tri mới hoàn toàn yên lòng.

Trên tấm chụp siêu âm có thể thấy làn da hồng hào của bé cưng, trơn nhẵn, xuyên qua làn da sẽ thấy được mạch máu, đầu và mông đã có đủ, giống như một chú cá con đáng yêu đang ngủ say trong làn nước ối.

Phụ nữ trời sinh đã có sẵn tình mẫu tử mãnh liệt, đặc biệt là khi trong bụng là đứa con mà
mình rất mong chờ, sự phấn khởi và vui sướng sẽ tăng thêm mấy chục lần.

Cả buổi chiều, Tĩnh Tri nhìn bé cưng đến ngẩn người ra, không ngừng tưởng tượng, bé gái đáng yêu này lớn lên sẽ giống ai? Biết đâu, khuôn mặt giống cô, thanh thanh tú tú, sống mũi giống anh, vừa cao vừa thẳng, làn da giống cô, trắng trắng hồng hồng, con gái mà trắng sẽ đẹp lắm, còn dáng người, giống anh là được, cao lớn thon thả, giống như Cố Lưu Tô!

Bác sĩ nói, đứa bé của cô là một bé gái ngoan ngoãn khỏe mạnh!

Nghĩ đến đây, Tĩnh Tri cảm thấy cảm giác ngọt ngào không ngừng dâng lên, con gái tốt hơn, tính tình Thiệu Đình như vậy nhất định sẽ mềm lòng với con gái, cô chỉ cần nghĩ đến khi con gái sinh ra, cơ thể bé nhỏ được Thiệu Đình ôm trong lòng, cô đã cảm thấy hạnh phúc không gì sánh được.

Anh giận cô cũng được, không trở về cũng được, cô phải chăm sóc con thật tốt, sinh đứa bé ra khỏe mạnh, một ngày nào đó, cô sẽ để Thiệu Đình biết tấm lòng của cô, một ngày nào đó, anh nhất định sẽ quay về bên mẹ con cô.

Sau khi ăn xong cơm tối, Tĩnh Tri nhờ Bình Bình gọi cho Mạnh Thiệu Đình, thật ra, cô rất muốn chính miệng nói cho anh biết, nhưng nghĩ tới lúc hai người nói chuyện, giọng nói anh lạnh lùng, cô chỉ sợ mình lúng túng không nói ra nổi.

"Đúng... là con gái... em thấy rồi, có xinh không hả?"

Bình Bình cười khanh khách: "Bàn tay to như con cá nhỏ, vẫn chưa nhìn thấy được ngũ quan, làm sao có thể biết được cô bé xinh đẹp hay không? Nói sao thì nói, em nhìn thấy nó xấu lắm..."

Tĩnh Tri bưng một tách trà, sau lưng đặt một cái chăn mềm, cô cười mỉm nhìn Bình Bình mặt mày hớn hở, tưởng tượng nét mặt Mạnh Thiệu Đình khi cầm điện thoại ở đầu bên kia, khóe miệng liền vểnh lên.

Không biết Mạnh Thiệu Đình nói gì, Bình Bình cau mày, kêu la: "Được rồi được rồi, không giống con cá mà giống công chúa Bạch Tuyết, con gái anh là cô bé đáng yêu nhất xinh đẹp nhất thế giới được chưa!"

Tĩnh Tri bị dáng vẻ của Bình Bình chọc cười, mắt sáng lên, anh thật đúng là che chở con gái, ngay cả một câu không khen ngợi thôi đã không chấp nhận, thật khó thể tưởng sau này Tiểu Khả sẽ bị anh chiều chuộng thành ra bộ dạng thế nào...

Nhưng đừng có cố chấp mà còn tùy hứng giống cô, phá của còn hại người hại mình, ăn biết bao khổ cực.

Bình Bình báo cáo lại xong từng tin tức về bé cưng, nháy mắt không ngừng với Tĩnh Tri, trong miệng còn nói: "Nhị thiếu, chị Tĩnh Tri của em muốn nói chuyện với anh."

Mặt Tĩnh Tri nóng lên, khẩn trương chẳng biết đặt tay chân vào đâu, cô co lại không muốn nghe điện thoại, Bình Bình đã đưa điện thoại tới trước mặt cô, Tĩnh Tri hít sâu một hơi, lần đầu tiên trong cuộc đời, cô được thưởng thức cảm giác bị ép lên Lương Sơn!

Bình Bình giả mặt quỷ với cô, cười hì hì chạy ra ngoài, ống điện thoại bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, lại như nặng nghìn cân.

Tín hiệu có chút không ổn định, trong ống nghe nghe được cả tiếng hít thở của anh và những tiếng rè rè, trái tim cô dần bình tĩnh lại.

Cố gắng kìm giữ sự kích động, cô dùng giọng điệu thư giãn hết mức nhẹ nhàng nói: "A lô, Thiệu Đình..."

Nói đến liền dừng lại một lúc, một giọng nói hờ hững vang lên: "Ừ, có chuyện gì?"

Tĩnh Tri sửng sốt, trong họng có vị chua xót không nói ra được, phụ nữ mang thai rất đa sầu đa cảm, cô không có chồng bên cạnh đã thấy hoảng loạn vô cớ, rất dễ dàng thấy tủi thân, lúc này mới nghe giọng anh tỏ ra xa cách, tuyến lệ của cô như lại bị chọc vào.

Bịt ống nghe, Tĩnh Tri nhẹ nhàng hít mũi một cái, nước mắt đảo quanh rất lâu, vẫn bị cô ép quay lại.

"Không có gì, là Bình Bình nói lung tung thôi."

Cô nản lòng lấp liếm cho qua, trong lòng vẫn có một chút mong ngóng, mong anh có thể nói nhiều hơn mấy câu với cô, hỏi về tình hình thân thể cô, hỏi xem cô có khó chịu ở đâu không, cho dù là một câu quan tâm ngắn ngủi, cô cũng sẽ vui vẻ mãi không thôi.

Tim bị bóp chặt, hai giây ngắn ngủi đó lại như một vạn năm.

Anh vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng vừa rồi, lười biếng ồ một tiếng: "Nếu đã vậy, tôi cúp máy đây."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện