Tĩnh Tri nhìn anh, vành mắt đỏ lên, cô muốn cầm lấy tay anh, Mạnh Thiệu Đình sửng sốt, theo phản xạ rút tay lại...
Cô sửng sốt, mãi mới có phản ứng, vậy mà anh đã bắt đầu tránh cô...
Hương trà thơm mát cùng hơi nóng bốc lên, trong làn hơi nước cô kinh ngạc rơi lệ, nhưng quyết không để bản thân phát ra tiếng nghẹn ngào, cô không
muốn anh lại chứng kiến dáng vẻ yếu đuối và nhếch nhác của cô.
"Tôi tới tìm em là muốn nói về chuyện đứa bé, nói
sao đứa bé cũng là con của tôi, tôi cần phải chịu trách nhiệm với nó."
Mạnh Thiệu Đình từ đầu đến cuối không hề nhìn cô, anh thu tay lại, đặt trên
mặt bàn sạch sẽ có chút cứng ngắc, cô nhịn không khóc càng khiến anh đau lòng, nhưng anh không thể mềm lòng nữa, anh đã vấp ngã quá nhiều, anh
không thể tiếp tục như vậy.
Tĩnh Tri chẳng nói năng gì, những
tiếng nghẹn ngào kìm nén vang lên đứt quãng, qua một lúc lâu, dường như
cô mới giữ được tâm trạng, cầm khăn giấy lau khô nước mắt, quật cường
nói: "Đứa bé cũng là của em, nếu anh không muốn quản, sợ phiền phức...
sợ..."
Tĩnh Tri cúi đầu, giọt nước ngưng tụ trên hàng mi sắp đổ,
cô cắn chặt răng: "Nếu anh sợ, em lấy đứa bé ràng buộc anh, vậy anh có
thể yên tâm... Phó Tĩnh Tri em... tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy..."
Mạnh Thiệu Đình ngẩng đầu lên, anh nhìn
chăm chú người phụ nữ trước mặt, có vẻ cô hơi mập ra, có lẽ vì đang mang thai, khí sắc cũng không tệ, xem ra, anh bỏ đi, vốn chẳng có ảnh hưởng
quá lớn với cô, vậy cũng tốt, nếu cô dùng đứa bé ép anh chịu trách nhiệm bắt anh ở lại, anh thật không biết mình có thể đồng ý hay không.
Dẫu sao, trong lòng anh quan tâm đến đứa bé cỡ nào, chỉ có mình anh rõ.
"Nếu em muốn sinh con ra, tôi sẽ sắp xếp thật kỹ lưỡng, kể cả sau khi đứa bé sinh ra nhập vào hộ khẩu, đi học, tôi đều sẽ chịu trách nhiệm, Tĩnh
Viên là tôi đã tặng cho em, nên vẫn là của em, em và đứa bé cứ ở đây,
tôi sẽ cấp cho em một khoản tiền..."
Tĩnh Tri cúi đầu, gương mặt dần đỏ lên, đây là gì? Cấp cho cô một khoản tiền là ý gì!
Mạnh Thiệu Đình cố tình không nhìn tới nét mặt cô, anh tiếp tục nói: "Nếu em không muốn giữ đứa bé, tôi cũng sẽ sắp xếp mọi việc thỏa đáng..."
"Em muốn giữ đứa bé, Mạnh Thiệu Đình, đứa bé này rất khỏe mạnh, cũng rất ngoan, em sẽ không bỏ nó!"
Tĩnh Tri đã bình tĩnh lại, nếu anh đã không thay đổi dự định ban đầu của
mình, vậy cô cũng sẽ không để anh vượt qua ranh giới cuộc sống của mình.
"Được, vậy thì... Một vấn đề cuối cùng, đứa bé, đứa bé nếu được sinh ra... sẽ theo em, hay là..."
Giọng anh có chút run rẩy, trong lòng anh biết, Tĩnh Tri vô cùng thương con, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi con cái.
Quả nhiên, giọng nói không chút do dự của cô vang lên: "Đứa bé còn nhỏ,
không thể rời khỏi mẹ, thế nhưng, nó họ Mạnh, sau khi nó lớn, em sẽ nói
cho nó biết, ba của nó là ai..."
Vành mắt Mạnh Thiệu Đình lập tức đỏ
lên, hai tay nắm chặt, siết lại rồi mở ra, thần sắc trong đáy mắt đã bình ổn không gợn sóng: "Được, tôi muốn có quyền lợi thăm con định kỳ
của mình."
Tĩnh Tri nhìn anh, cười dịu dàng: "Thiệu Đình, anh có thể đến bất cứ lúc nào."
Lồng ngực Mạnh Thiệu Đình run lên, nhưng vẫn quay mặt qua hướng khác không
nhìn cô, anh ngồi một lúc mới chậm rãi đứng dậy: "Không còn sớm nữa, tôi đi đây."
Tĩnh Tri chỉ thấy trái tim mình cũng như bị anh kéo đi, cô đứng lên theo anh, dõi theo bóng dáng anh, trong lòng không biết có
bao nhiêu giọng nói đang nói, đừng để anh ấy đi, đừng để anh ấy đi!
"Em, em tiễn anh."
Cô nói xong liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, bước chân Mạnh Thiệu Đình vẫn ổn định như cũ, anh quay sang, thờ ơ nhìn cô: " Phó tiểu thư, xin
hãy dừng bước."
Tĩnh Tri giống như bị đóng trên mặt đất, cô cảm
thấy bối rối và tủi thân, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng chậm chạp
không rơi xuống.
"Đứa bé... nếu là con gái, hãy gọi là Tiểu Khả..." Trước khi anh lên xe đã để lại câu nói đó.
Bởi vì đứa bé và Phi Đồng đều là con cô, cũng bởi vì, trước đây họ đã mong
có được một cặp song sinh, cho nên đã sớm chọn cái tên Phi Đồng Tiểu
Khả, hơn nữa giờ đây, chú Ba đã không còn nữa...
Hãy để cho anh
hoàn thành tâm nguyện này giúp cho em trai, coi như là an ủi chú ấy trên trời có linh thiêng. Cho dù nói thế nào, đều là anh nợ chú ấy.
***
Xe anh chậm rãi đi khỏi Tĩnh Viên, Tĩnh Tri lảo đảo đuổi theo, bám vào cây đứng lại, cô không nhịn được muốn khóc, nhưng lại lo khóc nhiều không
tốt cho con, cố chịu đựng mùi vị thống khổ thật quá khó khăn, nước mắt
lăng lẽ lăn dài, một lút sau cô quay về khu vườn yên bình trống vắng.
Trong phòng khách, hơi thở của anh vẫn còn đâu đây, tách trà anh đã uống một
nửa, hơi nóng còn bốc lên, anh tới thật nhanh mà đi cũng thật vội vàng,
đến thời gian hết một tách trà cũng không có.
Tĩnh Tri ngơ ngác
ngồi trên ghế sô pha, chiếc đồng hồ cổ treo trên tường chuyển động không ngừng, phát ra những âm thanh nghe rõ mồn một, ngoài cửa sổ có tiếng
chim hót với tiếng gió vi vu, càng khiến cho căn phòng khách buồn tẻ
không gì sánh được, Tĩnh Tri ngồi đờ đẫn một lúc, vươn tay ra cầm lấy
tách trà của anh.
Lá trà lay động trong tách, chất lỏng màu hổ
phách thật đẹp mắt, những gợn sóng lăn tăn nổi lên từng vòng nối tiếp
nhau, dường như có những giọt nước mưa rơi trên bề mặt...