Nếu anh không lên, chí ít cũng không cần thấy bộ mặt hề này của cô, nhưng
nếu anh thật sự không lên, cô nhất định sẽ càng đau lòng hơn.
Nước mắt không cầm được tuôn rơi, Tĩnh Tri hơi ngửa mặt lên nhịn nó lại,
tuyến lệ đau nhức, Tĩnh Tri nắm chặt chăn, nhưng vẫn thấy buồn bã không
nói ra nổi.
Vất vả lắm lấy hết dũng khí hạ quyết tâm giữ anh lại, thế mà cô lại xảy ra chuyện thế này, một chút dũng khí cô vất vả tích
góp lập tức biến mất không còn dấu vết, thời điểm đẹp nhất cô đã không
có tự tin, huống hồ xấu xí như bây giờ, khuôn mặt nổi lên đầy hạt đỏ đến cô nhìn cũng thấy buồn nôn...
Nghĩ đến đây, trên mặt càng ngứa, nước mắt của Tĩnh Tri cũng không được kìm giữ nữa mà lăn xuống.
Anh đừng đi lên, ngộ nhỡ bị bộ mặt này của cô làm cho sợ hãi bỏ chạy, sau
này nghĩ đến cô là nghĩ đến hình ảnh bộ mặt đầy vết đỏ ấy, cô thật sự
muốn chết!
***
"Dị ứng?" Mạnh Thiệu Đình còn chưa uống
xong hớp nước, nghe Bình Bình nói, lông mày liền nhíu lại, không nhịn
được ngửa lên nhìn trên lầu, cửa phòng ngủ đóng chặt, anh không cần đoán cũng biết bộ dạng cô lúc này, nhất định là trốn trong phòng khóc.
"Không biết có chuyện gì, bác sĩ nói hình như là dị ứng phấn hoa, nhưng trước
đây chưa từng xuất hiện tình trạng này." Bình Bình vừa nói vừa lén nhìn
phản ứng của Mạnh Thiệu Đình, thấy nét mặt anh vẫn lạnh lùng như trước
nhưng ánh mắt lại có hơi chập chờn, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi
dò: "Nhị thiếu, hay anh lên xem chị Tĩnh Tri của em bị làm sao đi?"
Mi tâm Mạnh Thiệu Đình hơi nhảy, bưng tách trà lên, chậm chạp nói một câu: "Chỉ là dị ứng thôi, không có gì đẹp mắt cả."
Chỉ sợ cô cũng không muốn gặp anh, người phụ nữ này, ngoan cố muốn chết.
Bình Bình lập tức xì hơi, nhưng trước mặt Mạnh Thiệu Đình cô ấy luôn là con
thỏ trắng nhỏ bé, thỉnh thoảng giỡn chơi còn được, anh mà nghiêm túc thì cô ấy cũng bế tắc.
"Trước khi đến tôi đã nhờ ngài Hà điều tra
giúp tôi, khí hậu của Lạc Thành không tồi, nổi danh là thành phố du lịch có núi có sông, hãy tạm thời thu xếp đến đó ở đi, tôi sẽ ở lại vài
ngày, Bình Bình mai em bắt đầu thu dọn đồ đạc."
Mạnh Thiệu Đình
nói xong, trà trong tách cũng cạn, anh liền đặt tách trà xuống đứng lên, thản nhiên nói: "Tôi đi trước, em nói cho cô ấy biết sắp xếp của tôi,
xem cô ấy có ý kiến gì khác không, nếu cô ấy đồng ý, vậy cứ quyết định
thế, nếu không đồng ý thì chọn nơi khác."
"Nhị thiếu..." Bình
Bình thấy anh ngồi chưa được nửa tiếng đã muốn đi, không nhịn được gọi
anh lại: "Nhị thiếu, anh, anh không ở nhà sao?"
Bình Bình cố ý
nhấn mạnh từ "nhà", thử dò xét quan sát Mạnh Thiệu Đình, quả nhiên thấy
ánh mắt anh lóe lên, khóe môi tạo thành nụ cười khổ sở.
Thấy anh dừng bước, Bình Bình vội vàng rèn sắt khi còn nóng: "Chị Tĩnh Tri cũng rất muốn anh ở lại..."
Mạnh Thiệu Đình nghe câu này, không nhịn được cười lạnh, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo như đao, khiến Bình Bình nín thở sợ hãi.
Cô nhớ anh ư? Nếu anh không nhớ lầm, lần gặp mặt đó, cô còn không thèm nói một câu giữ lại đã muốn tiễn anh về.
"Nhà tôi không ở đây." Mạnh Thiệu Đình nói sao cũng không có oán cừu gì với
Bình Bình, không đành lòng gây khó dễ cho cô ấy, nét mặt trở nên nhu
hòa, tuy giọng nói vẫn cứng rắn lạnh lùng, nhưng đã thêm mấy phần mềm
mỏng hơn vừa rồi.
Bình Bình không ngờ anh lại tuyệt tình như thế, cứ đứng đờ tại chỗ, trơ mắt nhìn anh ra ngoài, một lúc sau mới tỉnh
ngộ, cũng không khỏi đau xót, trước giờ chưa từng thấy Nhị thiếu như
thế, lẽ nào hai người thật sự có duyên không có phận, Nhị thiếu không có chút lưu luyến nào với chị Tĩnh Tri? Vậy công chúa Tiểu Khả sẽ thật
quá đáng thương.
Vành mắt Bình Bình lập tức đỏ lên, sắp sửa rơi
lệ lại thấy trước mặt hiện lên một bóng người, cô ấy ngẩng lên, thấy
Mạnh Thiệu Đình mặt mày nhăn nhó quay lại, Bình Bình mừng rỡ, hoảng hốt
nói: "Nhị thiếu, anh không đi sao?"
Đuôi lông mày Mạnh Thiệu Đình giương lên, liếc nhìn Bình Bình vui mừng khôn xiết, gương mặt anh tuấn
vẫn lạnh lùng khinh thường như cũ: "Tôi chỉ lo cô ấy dị ứng nặng sẽ ảnh
hưởng đến bé cưng trong bụng, nên mới quay lại đưa cô ấy đến gặp bác
sĩ..."
Anh còn chưa nói xong, lại cảm thấy không khí trong phòng
có hơi khác thường, lập tức thu lại lời, Bình Bình cũng cảm thấy anh
không bình thường, xoay người lại thì thấy Tĩnh Tri bám vào khung cửa,
sắc mặt trắng bệch nhưng vì dị ứng mà đỏ lên bất thường, cả người có vẻ
chật vật nhưng lại có chút đáng yêu.
Vốn dĩ, Tĩnh Tri mơ hồ nghe
thấy anh đi, không nhịn được đi ra chuẩn bị hỏi Bình Bình anh nói gì,
kết quả vừa mở cửa liền nghe được câu nói coi rẻ mang theo vẻ bực bội
vừa rồi của Mạnh Thiệu Đình.
"Anh không cần lo lắng." Cô yếu ớt
nói, trong đôi mắt đen như nước sơn hiện lên sóng nước, nhưng kiên cường không để nó rơi xuống.
Năm từ cô nói ra phải dùng sức mạnh cực
lớn mới giữ cho nó không bị run rẩy, cô đứng thẳng lưng, tuy trên mặt
nổi lên
những vết hồng nho nhỏ nhưng cô lại không giống như cảm thấy
nhếch nhác, thậm chí chiếc cằm nhỏ xinh còn hơi hướng lên.
Trong
lòng Mạnh Thiệu Đình có chút khó chịu, giống như có gì đó xót xa chực
trào, cổ họng anh căng lên, ý của anh không phải như vậy...
"Em
đi gặp bác sĩ rồi, bé cưng khỏe lắm, dị ứng không ảnh hưởng đến nó, em
không dùng thuốc, chỉ bôi glycerin, bác sĩ nói không có kích thích, sẽ
không tổn thương đến con, anh yên tâm rồi chứ?"
Giọng cô thật
chậm rãi, mang theo sự kiên định dẻo dai, không có chút tức giận, không
một chút ưu tư, khi cô nói xong còn cười với anh.
Nụ cười này
khiến anh đau nhói, hai tay nắm chặt, hàm răng Mạnh Thiệu Đình nghiến
lại, Phó Tĩnh Tri, nói ra em đang khổ sở, nói ra trong lòng em khó chịu, nói ra trong lòng em đang thương tâm, rất khó sao?
Được, em không để tâm, tôi cũng không cần để ý.
Anh đứng đó như một thân cây rắn chắc, Tĩnh Tri chăm chú nhìn anh, nếu bây
giờ cô có thể tựa vào lòng anh như trước, để cánh tay anh vòng qua
người, nếu anh còn chiều chuộng cô như trước, chỉ biết cười ấm áp với cô thì tốt biết bao?
Nhưng anh bây giờ, đã sớm không phải anh trước kia, anh sẽ châm biếm cô, khi cô đau khổ chỉ bày ra nét mặt chẳng đếm
xỉa cho cô thấy.
"Đã vậy thì không còn gì tốt hơn." Anh ngước mắt, bình tình nhìn cô, dôi môi kéo ra thành một vòng cung: "Tôi đi trước."
Anh nói xong liền chậm rãi xoay người, bước từng bước ra ngoài.
Mỗi khi rời khỏi cô, thật ra anh đều nghĩ trong lòng, nếu em lên tiếng gọi
tôi lại, một lần giữ tôi lại, có lẽ tôi cũng sẽ không khó chịu thế này.
Lần nào cũng là tôi bỏ đi, nhưng lần nào đến cuối cùng, tôi đều có cảm giác mình mới là người bị vứt bỏ, Phó Tĩnh Tri, em đúng là có năng lực như
thế.
Thế nhưng, điều này thì có là gì? Trước kia ngay cả nghĩ tôi cũng không dám nghĩ sẽ bỏ em, nhưng bây giờ, tôi đã trải qua, cũng dần
dần thành thói quen rồi không phải sao?
Sau này, tôi sẽ ngày càng quen, quen cuộc sống một mình, quen làm việc một mình, quen một mình
thức dậy trên chiếc giường lạnh lẽo, quen một mình ngồi ở một bàn ăn to
lớn ăn cơm, quen tản bộ một mình khi hoàng hôn, quen lái xe mua đồ một
mình, quen ngồi một mình trên sô pha xem tivi, quen một mình thức đến
bình minh, quen... phải dựa vào thuốc ngủ mới ngủ được, quen... không có em bên cạnh, cũng sẽ không cảm thấy nó không quen...
Bình Bình
liên tiếp nháy mắt với Tĩnh Tri, Tĩnh Tri lại một mực coi như không
thấy, lòng tự ái của cô lại phát tác vào lúc không thích hợp, rõ ràng
không nên như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại thế, cứ để hai
người càng đi càng xa.
Anh chỉ quan tâm con gái trong bụng cô, nếu không có con, anh hoàn toàn đã biến mất khỏi thế giới của cô.
"Chị Tĩnh Tri." Bình Bình không nhịn được, lập tức chạy tới kéo cô ép cô
ngăn Mạnh Thiệu Đình lại, không ngờ Tĩnh Tri lúc này tinh thần hốt
hoảng, bị sức mạnh của Bình Bình khiến chân đứng không vững, lảo đảo lao xuống dưới, Tĩnh Tri sợ hãi kêu thảm vội vã nắm lấy tay vịn cầu thang,
Bình Bình cũng sợ ngây người đứng tại chỗ trơ mắt nhìn cô sắp ngã...
"Tĩnh Tri!" Mặt mũi Mạnh Thiệu Đình trắng bệch, chạy tới thật nhanh, biến ba
bước thành hai, ôm lấy cơ thể cô sắp ngã xuống, thân thể Tĩnh Tri mềm
nhũn, vừa rơi xuống liền lọt vào lòng anh, cô buông lỏng, chưa kịp thở
đã ngất đi...
"Tĩnh Tri! Tĩnh Tri! Tĩnh Tri!" Anh chưa hết hoảng
loạn, gọi tên cô mấy lần, mãi đến khi xác định cô bình an nằm trong ngực anh, anh mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, toàn thân toát mồ hôi lạnh mệt
lả tựa vào tay vịn...