Editor: Kẹo Khìn
Betaer: Mẹ Bầu
********************
Anh hoảng hốt, liên tục gọi tên cô, mãi cho đến khi xác định được cô đã an
toàn trong lòng mình, anh mới thở nhẹ một hơi, toàn thân mồ hôi lạnh vô
lực tựa vào lan can.
Bình Bình lúc này mới phản ứng lại, mặt tái
đi vì sợ, chờ tới khi Mạnh Thiệu Đình ôm lấy Tĩnh Tri mới, mới dám thở
ra, sau đó bật khóc như mưa.
Mạnh Thiệu Đình cũng bị tình hình
đột ngột làm cho ngây người, mãi cho đến khi nghe được tiếng khóc của
Bình Bình, anh mới hồi phụ lại tinh thần, trong
lòng gắt gao ôm lấy cô đã ngất xỉu, trên lông mi còn dính nước mắt, mặt
cô trắng bệch, càng làm nổi bật lên từng mảng màu đỏ nhìn rất đáng sợ,
trong lòng anh đau âm ỷ, mặc kệ như thế nào, bây giờ cô đang mang thai
con của anh, anh làm như vậy, có phải quá độc ác hay không?
Nhưng nhìn cô, lại nhớ tới những lời đầy tuyệt tình của cô trên TV, thấy cô,
sẽ nhớ tới, người con gái mà anh yêu đến moi tim móc phổi, dành cho cô
biết bao nhiêu yêu thương, anh không thể quay đầu được nữa. Anh vẫn đang đợi, nhưng đợi đến giờ, dường như
biển cả giờ đây cũng đã biến thành nương dâu rồi, nhưng cô vẫn không
quay đầu lại.
“Bình Bình, kêu An Thành đi lấy xe, chuẩn bị đi bệnh viện.”
Anh tỉnh táo lại, bình tĩnh sắp đặt mọi chuyện, Bình Bình gật đầu vừa đi
vừa khóc, trước khi đi vẫn ngoái nhìn Tĩnh Tri, nước mặt rơi vẻ đầy áy
náy, trong lòng Mạnh Thiệu Đình nổi lên vài phần chua xót, với bất kể
một ai hình như cô đều đối xử tốt hơn anh.
Nghĩ tới đây, trong
lòng anh có chút chán nản, giống như, giữa việc tổn thương anh và tổn
thương người khác, cô sẽ lựa chọn tổn thương anh, cho dù anh đã tha thứ
cho cô hết này tới lần khác, anh đã bao dung cô, nhưng đến bây giờ, anh
thật sự cảm thấy đã vô cùng mệt mỏi rồi.
Nếu muốn sống như vậy cả đời, anh nên suy nghĩ một chút, nếu cảm thấy quá khó khăn, không bằng
cứ sống như bây giờ, cố gắng chờ đợi, mãi cho đến một ngày nào đó thành
thói quen.
Bác sĩ kiểm tra toàn diện cho cô, chỉ là cô bị sợ hãi
quá độ nên dẫn tới ngất xỉu, không cần phải lo lắng gì, cục cưng cũng
vô cùng khỏe mạnh. Mạnh Thiệu Đình gần như không động đậy, cứ nhìn chằm
chằm vào hình ảnh của thai nhi trên màn hình. Thai nhi đã được hơn năm
tháng, gần như đã thấy rõ hình dáng. Bác sĩ có mái tóc hoa râm đã gặp
nhiều người ba trẻ tuổi vui mừng khi có con như vậy rồi, vẫn vô cùng vui vẻ chỉ tay vào thai nhi ở trong tử cung người mẹ nói: “Đứa nhỏ này tay
dài chân dài, sau này nhất định là người có vóc dáng cao ráo.”
Mạnh Thiệu Đình vui vẻ khóe miệng nhếch lên, cả người đều nhìn chăm chú vào
đó, tiểu Khả hình như đang ngủ, không nhúc nhích , Mạnh Thiệu Đình muốn
chỉ cho cô coi nơi bác sĩ mới nói, vừa quay đầu lại đã thấy mắt cô nháy
lên.
Tĩnh Tri vừa mở mắt đã nhìn thấy một màn như vậy.
Trên mặt anh nở một nụ cười dịu dàng ấm áp, đã lâu rồi chưa thấy anh như
vậy. Không, hình như ở trong mộng, trước kia anh cũng từng cười như vậy, chắc anh cũng thương con gái, đây cũng là may mắn của cô, ít nhất…Cô
cũng không cần phải lo lắng, anh sẽ tìm mẹ kế cho con gái mình.
Khi Mạnh Thiệu Đình quay đầu lại, trên mặt vẫn còn lộ rõ vẻ vô cùng ôn nhu, thậm chí trên gương mặt cô, khóe môi vẫn còn cong lên chưa hạ xuống.
Tĩnh Tri thu lại ánh mắt, thoáng nổi lên kích động, vẻ mặt tươi cười
nhìn anh.
Nhưng giữa lúc đó nhất thời nụ cười trên mặt cô liền
cứng lại. Vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình đã sớm thay đổi, dường như sự ấm áp ôn nhu vừa rồi chỉ là ảo giác, anh vẫn nhìn cô với gương mặt lạnh lẽo.
Tĩnh Tri chợt cảm thấy trong xoang mũi đột nhiên chua xót, cô cố mở to hai
mắt, cố gắng không cho nước mắt chảy ra, khẽ gọi tên anh: “Thiệu Đình…”
Anh chưa chuẩn bị kịp đã bị tiếng cô gọi làm cho xúc động, nhưng cố gắng
kiềm nén cảm xúc, anh thu hồi ánh mắt, nhìn ra cửa sổ vẻ đầy lạnh nhạt,
nửa gương mặt giấu trong bóng tối, không thấy rõ được cảm xúc trên mặt.
Tĩnh Tri nằm ở đó, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một ý nghĩ mãnh liệt, hình như cô đã vĩnh viễn mất anh rồi…
Nước mắt lại chảy xuống, tất cả tự ái của cô, toàn bộ sự kiên cường của cô,
trong giây lát đều tan thành mây khói, cô không thể để mất anh được, nếu không có anh trong thế giới của cô, việc duy nhất cô có thể làm chỉ có
chết.
“Em nghỉ ngơi một lát, chút nữa chúng ta có thể xuất viện được rồi.” Anh trầm mặc thật lâu, mới nhẹ nhàng nói một câu.
“Thiệu Đình, anh ở lại đây với em được không?” Khi anh nói với giọng điệu gần
như lạnh băng như vậy, thật không dễ dàng gì mà cô chủ động nói ra một
câu như vậy, tuy việc mở miệng hơi khó khăn, nhưng sau khi nói ra, ngược lại, lại thấy vô cùng bình tĩnh, cô nhìn chăm chú vào gương mặt của
anh, thấy được vẻ biến hóa thoáng hiện trên mặt anh.
Cả người anh cứng ngắt một lúc, rồi mới xoay người lại, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt
như nhìn người quen biết, gằn từng chữ: “Anh có việc.”
Lòng cô
nhảy lên sau đó liền trượt xuống đáy cốc, lông mi rũ xuống, che giấu sự
thất vọng tràn đầy trong đáy mắt, nhưng khóe môi vẫn hơi cong lên, giọng nói của cô đã hơi khan đi: “Em không làm phiền anh nữa, anh có việc thì cứ đi đi.”
Anh nhìn cô, khuôn mặt càng âm trầm lạnh lẽo hơn, vừa rồi khóe mắt anh còn có vài tia sáng, nhưng giờ phút này, đã tối tăm u
ám như bầu trời sắp mưa, lãnh đến dọa người.
“Phó Tĩnh Tri.” Anh bỗng nhiên kêu tên cô.
Bầu trời cũng u ám theo lời anh, ánh sáng trong phòng càng mờ hơi, bỗng
nhiên cô ngước ánh mắt lên, nhưng vẫn không thấy rõ được gương mặt của
anh. Anh đưa lưng về phía cửa sổ, khiến cô chỉ thấy được một bóng hình
cao lớn, nhưng lại cảm thấy rất an tâm.
Anh nhìn cô, lúc này sắc
mặt cô trông rất nhợt nhạt, gương mặt tái nhợt trắng như ngọc. Anh không cần nhìn cũng biết, giờ phút này ánh mắt cô muốn nói lên điều gì, chân
tay dán vào nhau cuộn người lại, anh hít một hơi thật sâu, sau đó gằn
từng chữ với cô: “Em có biết, mình đáng giận như thế nào không.”
Nước mắt Tĩnh Tri lại rơi xuống, cô xốc chăn lên nhảy xuống giường, chân
trần chạy đến bên cạnh anh, vì quá kích động nên giọng nói của cô mơ hồ
không nghe rõ được, nhưng cô ôm chặt lấy anh, dùng hết sức lực ôm lấy
người anh, mạnh đến nỗi anh lui về phía sau một bước, nhưng anh lập tức
vững vàng lại, nhẹ nhàng ôm chặt lấy thắt lưng của cô, che chở cô.
“Thiệu Đình…em sai rồi, em không muốn như vậy, em đúng là bị điên rồi mới
trúng kế của anh ta, Thiệu Đình, …em rất hối hận, xe mới chạy em liền
muốn quay lại…Nhưng mà anh ta... hành động của anh ta quá nhanh…Thiệu
Đình…Anh tha thứ cho em một lần, có được không? Em yêu anh…em không thể
xa rời anh được”
Anh đột nhiên nở nụ cười, hay tay nắm trên vai
cô, nhẹ nhàng đẩy người cô ra, anh cúi đầu nhìn cô, tựa như muốn nhìn
thấu ánh mắt cô, cô cũng ngừng khóc, ngẩn ngơ nhìn anh, ngón tay căng
thẳng tới mức cứng ngắt,
chân cũng cứng ngắt…
“Tĩnh Tri, anh biết em không thích anh, nếu như em thật sự có một chút động lòng với anh,
anh với em, sao có thể đi tới bước này? Nếu như em đối với anh có một
chút tin tưởng, thì anh cũng đâu biến thành như bây giờ? Em muốn anh
thân bại danh liệt, coi như là món nợ anh trả khoản nợ lúc trước anh đã
thiếu em? Em gây cho anh đến nỗi, ngay cả chuyện gặp mặt ba mình lần
cuối cũng không được, mà ông ấy chết không rõ ràng như vậy rất đáng
thương, cũng coi như là ông ấy bị báo ứng do những tội nghiệt đã gây ra
với nhà em? Tĩnh Tri, hai chúng ta, đều huề nhau rồi đúng không?”
Ánh mắt anh hơi hoảng hốt, nhưng bóng tối đã từng bước đậm đặc trong đôi
mắt, anh cảm thấy khóe mắt hơi lạnh, mỗi dây thần kinh đều rất đau.
Hòa nhau đi, anh không thiếu nợ cô nữa, cô cũng chẳng nợ gì anh, là ai đã
từng nói, duy trì một mối tình cảm đáng tín nhiệm đó là sự ái náy.
Mà hiện tại, ái náy đã không còn, cũng nên sụp đổ thôi.
Sau khi cô nghe được, rốt cuộc cô cũng hiểu được ý của anh, trong lòng bắt đầu rét run, giật mình kinh ngạc. Người cô co lại, toàn thân đều run
rẩy, cô hiểu rồi, rốt cuộc cô đã hiểu rõ rồi!
Cô hiểu được vì sao mình từ trước tới giờ không chút do dự hoang phí sự cưng chiều của anh, cô hiểu được vì sao cô không sợ anh sẽ buông tay mình, tất cả toàn bộ,
đều là vì, cô biết anh nợ cô, mà trong thâm tâm anh cũng biết anh nợ cô
quá nhiều!
Cho nên, cô không chút do dự tổn thương anh, cho nên,
anh im lặng chịu đựng toàn bộ, cho nên cô không chút để tâm đạp đổ cả sự cưng chiều của anh, cho nên giờ đây anh nuốt xuống toàn bộ khổ sợ vẫn
đối xử tốt với cô.
Nhưng mà bây giờ, anh nói với cô, hai người
bọn họ, hòa nhau, hòa nhau? Không còn ai nợ ai…Anh đã không còn nợ cô,
bởi vậy, anh sẽ không chịu đựng sự vô tình của cô nữa, vậy nên, anh sẽ
không áy náy mà rời xa cô, vì thế khi anh nhìn cô, đôi mắt sẽ không mang theo vẻ ôn nhu dịu dàng như ngày xưa nữa. Như vậy là, anh sẽ đối xử với cô như một người bạn bình thường, nếu như không phải đứa bé này, nếu
không phải đột nhiên đứa bé này xuất hiện…
Tĩnh Tri không dám nghĩ tiếp, có phải anh sắp có một tình yêu mới hay không?
Không, cô không cho phép, không cho phép!
Nếu trước kia đều là anh đợi cô, anh đối xử tốt với cô, thì bây giờ đổi lại thành cô chờ anh, cô đối xử tốt với anh, anh là cha của con cô, anh
không thể tuyệt tình mà bỏ rơi cô như vậy được!
“Tốt…Chúng ta, chúng ta hòa nhau, Thiệu Đình, từ giờ cho đến sau này anh không nợ em bất cứ chuyện gì nữa.”
Ánh mắt cô sáng rực nhìn anh, anh cố ý giữ khoảng cách với cô, cô chẫm rãi
tiến lên một bước, anh lại lùi về sau một bước, Tĩnh Tri cũng không quan tâm, tiếp tục tiến về phía trước, rốt cuộc, anh đụng đến bức tường,
không còn đường lui nữa, mà cơ thể cô, cái bụng hơi gồ lên của cô, đã áp sát vào anh.
Lông mày Mạnh Thiệu Đình nhíu lại, anh nghĩ muốn
tránh né, nhưng người con gái độc ác này lại dán cơ thể mềm mại với cái
bụng đã nhô lên rất nhiều lên thân thể anh, anh muốn cũng không dám dùng sức đẩy cô ra được!
Tĩnh Tri hài lòng khẽ cười, nhưng cô cũng
không tiến thêm bước nữa. Cô nhìn ra, tình yêu của anh đối với cô không
còn lại bao nhiêu nữa, nếu như, nếu như theo tình huống xấu nhất thì anh đã không còn yêu cô nữa. Cô càng chủ động chỉ sợ sẽ làm anh càng thêm
chán ghét mà thôi, cho nên cô không thể để bất cứ nguy hiểm nào sinh ra, phải giữ có chừng mực mới là hành động thông minh nhất.
“Anh không nợ em nữa, em cũng không nợ anh, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta bình đẳng đúng không?”
Cơ thể anh hơi ngửa ra sau, tư thế mang theo chút đề phòng cùng xa cách,
làm trái tim cô đau nhói, cúi đầu xuống, không nhìn anh, cô vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cúc trên áo sơ mi, yếu ớt nói: “Đến lượt em chờ anh, Thiệu Đình.”
Anh giống như bị điện giật, ngớ người một
phen, sau một lúc, anh mới cố gắng áp chế lại sự rung động trong lòng,
bắt lấy tay cô, cầm rồi buông ra, nặng nề mở miệng đáp: “Không cần phải
như vậy.”
Anh hít sâu một hơi, cuối cùng hơi dùng sức cầm lấy tay cô đẩy cô ra, đợi cô đứng vững, anh mới thu tay lại, xoay lưng lại về
phía cô: "Tĩnh Tri, anh không muốn quay đầu lại nữa."
Cô cố nén
nước mắt, không để ý nhún vai, đi vòng qua trước mặt anh, quật cường
nhìn anh: “Không sao, em quay đầu lại tìm anh là được.”
Cô thay
đổi, khiến anh có chút cảm động, nhưng không thể phủ nhận được, tâm tư
đàn ông so với phụ nữ từ trước đến nay luôn khác một trời một vực, một
khi đã làm ra một quyết định, muốn để anh dao động, so với phụ nữ còn
khó hơn vài chục lần.
Điều này cũng chính lý do mà đôi tình nhân
sau khi chia tay, người con gái chủ động muốn quay lại như trước tỷ lệ
thành công đều nhỏ hơn khi người con trai chủ động muốn trở lại như
trước.
Anh máy móc xoay người , để lại cho cô một tấm lưng: “Thật sự không cần như vậy nữa.”
Dù cho giờ phút này cô bất cứ giá nào, cũng không nhịn được sự cự tuyệt
lạnh nhạt của anh, cô không tiếp tục đi tới trước mặt anh, chỉ ở trong
bóng đêm nhìn gương mặt anh, cô rất muốn đi lên, đứng trước mặt anh hai
tay ôm chặt lấy anh, đó là cái ôm ấm áp nhất, nhưng cô không dám.
Cô vươn tay ra, nơi anh nhìn không thấy, đầu ngón tay trong không khí vuốt ve cơ thể anh, nước mắt kết thành những hạt châu, rơi trên mặt cô.