“Sau này chúng ta phải cẩn thận một chút, người này đột nhiên tới đây, nhất định có âm mưu nào đó.”
Bình Bình gật đầu, vừa muốn nói chuyện, chợt đi tới góc hành lang bệnh viện
lại nghe thấy Mạnh Thiệu Tiệm nói cái gì đó, Bình Bình nghe không rõ
lắm, nhưng mơ hồ nghe được một cái tên, cô chỉ cảm thấy rất quen tai!
Cho đến khi rời khỏi bệnh viện, Bình bình mới chợt nhớ tới, cái tên
Mạnh Thiệu Tiệm nói tới, chính là cái tên trên tin nhắn vô danh mà An
Thành nhận được kia.
Cả người Bình Bình giống như bị sét đánh,
Tĩnh Tri kêu cô vài lần,cô mới giật mình hồi phục lại tinh thần, nhưng
mà trên mặt, lại trắng bệch không một tia máu, Tĩnh Tri hoảng sợ, vội
vàng kéo tay cô, lại cảm thấy tay Bình Bình lạnh tới thấu xương, Tĩnh
Tri sợ hãi lay động Bình Bình nói: “Bình Bình, em làm sao vậy? Xảy ra
chuyện gì, sao sắc mặt em lại khó coi đến như vậy?”
Bình Bình
cứng miệng, cố gắng nở nụ cười: “Không có chuyện gì...em..em chỉ là do
mới đi ra ngoài, có hơi không chịu được nhiệt độ bên ngoài…sẽ ổn thôi…”
Trong lòng Bình Bình rối loạn một mảnh, giống như có một thứ gì đó đang dẫn dắt cô tới một suy nghĩ tệ hại nhất.
Cô cố gắng biện giải trong lòng, chỉ là trùng hợp, đứng vậy, chỉ là trùng hợp mà thôi, thật không bình thường chút nào!
Thời gian hẹn gặp là tối nay, địa điểm hẹn gặp cũng chính là địa điểm Mạnh
Thiệu Tiệm nhắc tới, chính cô cũng không thuyết phục được bản thân mình.
Một đường vô tri vô giác trở về, người hầu đã chuẩn bị tốt bữa tối, Bình
Bình đang phụ giúp sắp xếp, thì tháy An Thành đi từ trên lầu xuống, cô
cô co rút lại, theo bản năng ở trong lòng cầu xin anh ấy đừng ra ngoài,
nhưng An Thành vẫn giống như trước đây xoa tóc cô nói: “Anh có chút
việc, em ăn cơm với Phó tiểu thư, anh sẽ về ngay.”
Trong lòng cô
như có thứ gì đang sụp đổ, nhưng trên mặt vẫn không để lộ dấu vết, giống như trước đây vui đùa vài câu, thì nhìn anh lái xe ra ngoài, bữa ăn này Bình Bình ăn không yên lòng, Tĩnh Tri còn chưa có ăn xong, Bình Bình đã nhịn không được tìm lí do chạy ra ngoài, bắt xe thẳng đến địa điểm
trong miệng của Mạnh Thiệu Tiệm kia, là một quán trà nhỏ nhìn không bắt
mắt lắm, Bình Bình thanh toán tiền xuống xe, thì đứng ở phía sau hàng
dây mây đối diện đường cái, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa quán trà.
Ước chừng qua hơn nửa giờ, Bình Bình nhìn thấy một người đàn ông mang mắt
kính đi ra, nhìn không rõ gương mặt lắm, nhưng Bình Bình chỉ cần liếc
mắt cũng nhận ra, người đó là Mạnh Thiệu Tiệm, lòng cô gắt gao treo lên, như lên tới cổ họng, thở một ngụm thôi cũng nóng rát khó chịu, An Thành anh đừng khiến em thất vọng, anh ngàn vạn lần đừng từ nơi này đi ra,
anh trăm ngàn lần không nên có bất cứ mối liên hệ nào với Mạnh Thiệu
Tiệm! Chúng ta còn phải kết hôn, An Thành…
Lời cầu nguyện của cô
như không có tác dụng, Mạnh Thiệu Tiệm lái xe đi được 10 phút, thì An
Thành cũng từ quán trà đi ra, Anh đeo một cái kính lớn, gần như che hết
cả gương mặt trong bóng tối, Bình Bình lập tức nắm lấy cái cây bên cạnh, cô cố gắng để không cho mình ngã xuống, đèn đường từng cái từng cái
phát sáng, chiếu lên từng gương mặt khắc nhau của người đi đường, giống
như trong bóng đêm từng bước im lặng xuất hiện.
Nội tâm Bình Bình tĩnh lặng một mảnh, cô đờ đẫn nhìn An Thành đứng tại bến đỗ xe rất lâu, hút thuốc liên tục, cô đờ đần theo dòng xe cộ đi qua đường, đứng ở phía sau khoảng hai thước, theo dõi An Thành.
Người đàn ông này, anh xa lạ khiến lòng cô sợ hãi, sợ đến không nói nên lời!
Người đàn ông này là người mà cô yên tâm giao phó tâm thân trong sạch của
mình, người đàn ông này, là người mà cô yên tâm ngủ ở bên cạnh mơ một
giấc mộng đẹp, người đàn ông này, cho tới nay, luôn là bầu trời của cô,
là nơi để cô dựa vào, là người cô tin tưởng vô điều kiện, nguyện ý chung thân, cô từng cho rằng mình là người rất hạnh phúc, quá hạnh phúc,
nhưng giờ phút này, hạnh phúc của cô chỉ như những vì sao xinh đẹp trên
bầu trời kia, tất cả đều là giả dối!
Tự nhiên cô rất muốn nhìn
thử xem trái tim anh có màu gì, rất muốn nhìn thử xem, người đàn ông
nghiêm túc này, anh ta có trái tim hay không.
An Thành hút xong
điếu thuốc cuối cùng, đi tới mở cửa xe, bỗng cảm thấy khác thường phía
sau
lưng, trải qua thời gian dài đã luyện thành thói quen nhạy bén, anh
xoay nhanh người lại, nhưng có một người còn nhanh hơn, cô gái nhỏ phất
tay đánh một cái tát lên mặt anh.
Anh nhìn thấy cô, thì không tránh né, để mặt cho cô đánh.
“Em cho anh một cơ hội, cho em một cái giải thích hợp lí, nếu không, An
Thành, em sẽ lập tức gọi điện thoại cho nhị thiếu, nói cho ngài ấy toàn
bộ mọi chuyện mà em thấy.” Bình Bình mở miệng nói thẳng, bàn tay cô run
lên, thậm chí cả cánh tay cũng đau nhức, nhưng cô đứng ở nơi đó, không
động đậy nhìn anh, như một khối tượng điêu khắc.
Cô thật sự quá yêu anh, tại thời khắc này, cô vẫn lựa chọn cho anh ấy một cơ hội giải thích.
Nửa mặt bên An Thành bị tát sưng phồng lên, hai con mắt anh sáng trong,
nhưng có thể thấy mơ hồ những tia máu đỏ, hai hàm răng cắn chặt vào
nhau.Cuối cùng anh anh từ từ buông thõng hai bả vai xuống, gương mặt anh tuấn nghiêm nghị cũng không giấu được vẻ yếu ớt và mệt mỏi.
“Chuyện là như vậy…anh với em gái sinh ra đã ở cô nhi, sau này, khi đó bọn anh
được 5, 6 tuổi, em gái anh cùng với mấy cô bé theo người bảo mẫu đi ra
công viên chơi, đó là lần đầu tiên em gái anh đi chơi công viên, nó hưng phấn suốt đêm không ngủ được, cứ nói chuyện với anh không ngừng, ngày
hôm sau, con bé mặc chiếc váy yếm đẹp nhất ra ngoài, còn nói khi về sẽ
mang cho anh kẹo đường ngon nhất, nhưng mà, mãi cho đến tối, cả mấy đứa
trẻ đều không thấy trở về, tựa như cả mấy đứa trẻ và em gái anh chưa
từng bao giờ xuất hiện trên trái đất, chưa bao giờ tồn tại vậy…”
An Thành ngồi ở trong xe hút một điếu thuốc, nặng nề thở ra một vòng khói, anh quay mặt lại nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của Bình Bình, giơ tay ôm cô vào trong ngực: “Thật xin lỗi, anh đã gạt em chuyện này chỉ vì anh
không muốn em cũng phải chịu khổ sở giống như anh, có điều bây giờ tốt
rồi, anh đã tìm được em gái….”
“Ở đâu? Vì sao không dẫn cô ấy về
nhà? Mấy năm nay nhất định cô ấy rất khổ sở.” Bình Bình vừa chua xót vừa đau lòng, liên tục hỏi.
An thành nhẹ nhàng lắc đầu: “Bây giờ cô ấy không trở về được, Mạnh Thiệu Tiệm…Nó nằm ở trong tay Mạnh Thiệu Tiệm.”
“Không phải, là hai năm trước, hắn ngẫu nhiên tìm được ở nước ngoài.”
An Thành nói tới đây, giọng nói liền run rẩy.
“Vậy tại sao em gái anh vẫn còn nằm trong tay Mạnh Thiệu Đình? Chúng ta đi đón cô ấy về nhà đi.”
An Thành cúi đầu, anh không thể buông tay với em gái của mình, nó đã đợi
anh nhiều năm như vậy! Anh không thể buông tay mặc kệ được.
“Bình Bình, em gái anh ở trong tay hắn ta, hắn lấy nó ép buộc anh phải làm
cho hắn ba chuyện, làm xong, hắn sẽ để cho em gái anh trở về.”
Ánh mắt anh đỏ bừng, cố sức lay động cô, Bình Bình khóc không kịp thở: “An
Thành, anh phải hứa với em, anh không được để cho Nhị thiếu bị gặp
chuyện không may…”
“Thật sự, anh đảm bảo, anh xin thề, anh xin
thề với em, nhị thiếu nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!” Ánh mắt An
Thành sáng lên, nhẹ nhàng ôm chặt lấy Bình Bình trong ngực: “Em hãy tin
anh, mục đích của Mạnh Thiệu Tiệm chỉ là không muốn để cho nhị thiếu
không thể lấy lại được Mạnh thị, hắn sẽ không hại chết anh ấy, em thử
nghĩ xem, anh với Nhị thiếu có quan hệ thế nào? Nếu Nhị thiếu gặp nguy
hiểm, cho dù phải bỏ tính mạng của mình, ngay cả em gái anh, anh cũng
không đồng ý với Mạnh Thiệu Tiệm...”