“Em thử nghĩ xem, anh với Nhị thiếu có quan hệ thế nào? Nếu Nhị thiếu gặp nguy hiểm, cho
dù phải bỏ tính mạng của mình, ngay cả em gái anh, anh cũng không đồng ý với Mạnh Thiệu Tiệm...”
An Thành gắt gao ôm lấy Bình Bình, anh
đau lòng lau từng giọt nước mắt của cô, nhẹ nhàng dỗ: “Bình Bình, An
Thành anh không phải loại người tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa, những
chuyện độc ác này anh không thể làm được, nếu không phải vì em gái An
Ninh, làm sao anh có thể chấp nhận làm việc cho hắn?”
“Vậy anh nói cho em biết, ba việc mà hắn bắt anh làm là gì? Anh không được phép gạt em, anh phải nói rõ ràng cho em biết.”
Bình Bình từ trong ngực anh vùng ra, lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi. Cô sợ, cô sợ, cô sợ rằng chuyện của Tam thiếu cũng có liên quan đến An Thành, dù
sao những người đi cùng Tam thiếu đến ZNV của Thái Lan đều là người thân tín của An Thành!
“Đó chỉ là một vài chuyện trong công ty, vì
tranh chức chủ tịch nên hắn muốn anh làm tay chân cho hắn….”An Thành
không dám nói chuyện đi ZNV, anh biết nếu Bình Bình mà biết tất cả những chuyện anh đã làm với Tam thiếu, nhất định sẽ hận chết anh!
“Chuyện của Tam thiếu có liên quan đến anh hay không? An Thành, anh không được
gạt em, chỉ cần anh nói dối một câu, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
Bình Bình không tin câu trả lời của anh, lớn tiếng ép hỏi.
An Thành lập tức thề: “Đó là em trai của Nhị thiếu, sao anh có thể làm chuyện như vậy? Chuyện đó có khác gì loài cầm thú chứ?”
Bình Bình bán tính bán nghi: “Tam thiếu bị thuộc hạ của anh làm hại, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?”
“Mạnh Thiệu Tiệm lòng dạ độc ác, hắn có thể sử dụng phương pháp như vậy ép
buộc anh, thì sao không thể dụng phương pháp khác ép buộc người khác?”
An Thành thử lôi kéo Bình Bình, tiếp tiếp tục dụ dỗ khuyên bảo: “Bình
Bình, bây giờ anh có em, em sắp làm vợ của anh, Nhị thiếu và Phó tiểu
thư đối với em tốt như vậy, anh sao có thể làm tổn thương Nhị thiếu
được? Em yên tâm đi! Đợi đón được em gái anh về nước, anh sẽ lập tức cắt đứt mọi quan hệ với Mạnh Thiệu Tiệm …”
“Chuyện thứ ba hắn muốn anh làm là gì?” Bình Bình cũng không để ý tới anh nhẹ giọng, mà hỏi ngược lại.
An Thành nhăn mi: “Đến bây giờ hắn vẫn chưa nói, chỉ là…chỉ là hắn muốn anh sắp xếp cho hắn vài người.”
“Sắp xếp người làm gì?”
“Cũng rất kỳ quái, đều là những người bình thường, chỉ nói đây là một vài
thuộc hạ của hắn, muốn anh tìm giúp cho họ một vài nghề nghiệp đứng đắn, cũng chỉ là đi làm nhân viên bán hàng, đi làm ở cửa hàng sửa chữa ô tô, hoặc đi làm công nhân khuân vác, anh cũng đã bố trí thuộc hạ giám sát
bọn họ, nhưng tất cả bọn họ cũng đều biết thân biết phận.”
Bình
Bình cũng có chút không hiểu lắm: “Vậy anh phải nói những anh em kia
đừng buông lỏng cảnh giác, tóm lại, chuyện này cực kì khả nghi, không
thể lơ là được. Còn nữa, một khi hắn kêu anh làm chuyện thứ ba, anh phải kể lại hết tình hình cho em biết, trước kia Mạnh thị còn Mạnh lão gia ở đây, hắn cần anh hỗ trợ để đoạt chức chủ tịch, bây giờ Nhị thiếu không
có cái gì hết, không chừng hắn còn muốn nhổ cỏ tận gốc nữa. An Thành em
cảnh cáo anh, chuyện trước kia, chuyện cũ không nhắc tới nữa, nếu anh
nói chuyện của Tam thiếu không liên quan đến anh, em sẽ tin anh, nhưng
từ nay về sau, anh không được giấu em, bất kể là chuyện gì anh cũng
không được giấu diếm em! Nếu không, anh và em cắt đứt quan hệ.”
Lúc này Bình Bình đã hơi tin tưởng lời An Thành nói, bởi vì anh đi theo nhị thiếu hai mươi mấy năm, tình cảm cũng không giống như bình thường. Như
cô, mặc dù chỉ ở bên cạnh nhị thiếu và chị Tĩnh Tri có 4, 5
năm, nhưng
cô đã rất trung thành với hai người, huống chi là An Thành?
“Anh
đồng ý với em, anh đồng ý tất cả mọi chuyện, nhưng em phải nhớ Bình
Bình, ngàn vạn lần không được nói cho ai biết, bằng không, anh thật sự
không còn mặt mũi nào để gặp nhị thiếu.”
Bình Bình rũ mắt xuống,
mím môi lại: “Em không phải đau lòng vì anh, em chỉ đau lòng em gái của
anh đã phải chịu nhiều khổ cực. An Thành, chúng ta có lỗi với nhị thiếu, đợi chuyện này qua đi, anh nhất định phải đi cùng em đến gặp Nhị thiếu
và chị Tĩnh Tri để kể hết ngọn nguồn sự việc cho hai người nghe, để chịu tội. Mình làm người không thể không có lương tâm, em giúp anh lừa gạt
bọn họ, lương tâm em sẽ không yên ổn được. Nếu anh không chịu lo lắng
cho an nguy của Nhị thiếu thì bất luận chuyện gì em cũng sẽ không đồng ý với anh...”
Bình Bình nói xong khóc không thành tiếng: “An
Thành, anh thề với em đi, bất kể thế nào, anh cũng sẽ không để cho nhị
thiếu gặp phải chuyện nguy hiểm, bằng không, nếu chỉ còn lại chị Tĩnh
Tri và đứa bé…chị ấy sẽ phải làm sao đây?”
Từ ngày thấy Mạnh
Thiệu Tiệm cứ tới cửa tìm gặp chị Tĩnh Tri hoài, Bình Bình thấy hắn càng ngày càng lớn mật, cô không sao chịu đựng được liền vụng trộm gọi điện
thoại cho Mạnh Thiệu Đình, sau khi nghe xong điện thoại, ngày hôm sau
Mạnh Thiệu Đình liền lên máy bay trở về thành phố A.
Bởi vì không có chuyến bay thẳng từ châu Úc tới Lạc Thành, cho nên mỗi lần Mạnh
Thiệu Đình trở lại, đều đến thành phố A trước, sau đó tự mình lái xe từ
thành phố A tới Lạc Thành. Hai thành phố cách nhau cũng không xa lắm,
chỉ qua cây cầu lớn bắc qua sông, đi tiếp không quá nửa giờ nữa là đã
đến nơi.
Mạnh Thiệu Đình dừng xe, đi qua con đường nhỏ trong vườn hoa, thì đã nhìn thấy Tĩnh Tri.
Lúc này khoảng 6 giờ chiều, thời tiết thay đổi, ánh hoàng hôn như mang theo một vài tia lười biếng, cô mặc một chiếc váy bông rộng rãi, tóc vén qua một bên, ở dưới tàn cây để một cái ghế dựa, đang nằm lười biếng đọc
sách.
Lúc này gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời rơi trên gương mặt
cô tựa như thiên sứ trắng tinh, những vết dị ứng đã mất hết, cả gương
mặt cô như trứng gà bóc, búng một cái thì chảy nước, Mạnh Thiệu Đình núp ở sau cái cây nhìn cô một lúc lâu, mãi đến khi người nằm đọc sách mệt
mỏi, lười biếng vươn cái lưng, lộ ra đôi tay trắng như ngọc, gọi Bình
Bình bằng giọng nói nhỏ nhẹ. Mạnh Thiệu Đình từng bước đi tới, bưng ly
trà từ cái bàn bên cạnh đưa tới, cúi đầu nhìn cô, gương mặt mang theo nụ cười yếu ớt: “Khát nước rồi hả?”
Tĩnh Tri đột nhiên giật mình,
lập tức ngồi dậy, đôi mắt đen lóng lánh trừng lớn nhìn anh, giọng nói
tràn đầy kinh ngạc và bất an: “Anh, sao anh lại ở đây?” Tĩnh Tri kinh
hãi nắm chặt góc áo, anh muốn ngả bài với cô, anh muốn ở cùng một chỗ
với người phụ nữ khác!
Ý cười trên mắt Mạnh Thiệu Đình cứng lại,
trước khi cô thấy anh tới đây, vẫn lộ ra vui mừng không nhịn được, nhưng lần này tại sao cô như không muốn nhìn thấy anh.