Thiệu Đình, Thiệu Đình… Em cũng muốn cùng anh, mãi mãi ở cùng một chỗ…
Có đôi khi, con người nếu nghĩ sai một bước liền quyết định con đường phía trước là thiên đường hay chính là địa ngục.
Giống như cánh bươm bướm bay bay chớp động, không cần phải bận lòng, lại tạo nên một trận sóng gió phong ba.
Cuối hè đầu thu, thời tiết trời trong nắng ấm, Lạc
Thành vẫn như trước xinh đẹp như thế, bầu trời xanh biếc không thấy một
gợn mây, sông Tây Lạc vẫn mãi xanh trong lam biếc chảy dài uốn lượn vòng quanh Lạc Thành, người đi dọc theo đê về hướng tây, đi qua Lạc Thành
giàu có nổi tiếng Mẫu Đơn cẩm uyển, có thể nhìn thấy cạnh núi sát sông
có một căn biệt thự, ở đây, có một biệt thự nhỏ màu xám nhạt nhìn không
thu hút lắm, thấp thoáng lấp ló trong sắc xanh non của dây leo, lộ ra
một góc mái hiên xinh xắn nửa mới nửa cũ, mà dọc theo cửa lớn được khắc
hoa chạm trổ đi vào, có thể lờ mờ nhìn thấy một khu vườn nho nhỏ, nhưng
không có nhiều loại hoa muôn hồng nghìn tía khoe sắc, chỉ có từng đám
từng đám hoa sơn chi, trắng trong sạch sẽ.
Phòng khách rộng rãi, gió thổi nhè nhẹ len lỏi từng đợt từng đợt thổi bức màn bằng gấm Lưu Tô lay động đung đưa, kéo trên mặt đất thật dài, như
đứa trẻ chân trần nghịch ngợm, vụng trộm truy bắt nắng vàng hắt vào ở
trên thảm …
Có tiếng người thì thầm nói chuyện với nhau, chú ý
nghe, có thể nghe thấy đó là giọng nói trầm thấp nhưng lại hết sức từ
tính dễ nghe của một người đàn ông. Tốc độ nói của anh từ từ chậm rãi,
nhưng lại làm người ta có một loại cảm giác muốn nghe hết cho thật rõ.
Ánh mắt dịch chuyển nhìn qua một lần, nhưng chỉ có thể nhìn rõ được một
nửa gương mặt.
Anh có một vầng trán rất đẹp, tóc được tỉa ngắn
ngủn, nhưng rất kiểu cách, sống mũi cao thẳng giống như được điêu khắc,
phía dưới chút nữa là đôi môi mỏng. Ai đó nói rằng đàn ông có cặp môi
mỏng là biểu thị cho sự bạc tình? Có lẽ vẫn có
ngoại lệ.
Anh ngồi trên ghế sô pha, tay đang bưng một tách trà,
nói chuyện được một lúc anh chợt quay sang. Gương mặt với làn da trắng
nõn như ngọc nhưng uốn lượn theo chân mày trái có một vết chém lớn, vắt
ngang đến tận phần dưới má trái khiến nhìn vào làm cho người ta phải
kinh hãi. Vết sẹo hung dữ đó đã dung hòa đường cong âm nhu trên mặt anh
làm tăng thêm chút bướng bình và nghiêm nghị.
“Sau này công chúa Thái Lan sẽ như thế nào đây? Anh vụng trộm chạy
về đây như thế chẳng lẽ cô ấy không tức giận sao?” Một giọng nói phụ nữ
dịu dàng vang lên. Ngước mắt nhìn liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ bầu rộng thùng thình, mái tóc dài buộc qua loa ở phía sau đầu, lộ ra gương mặt xinh đẹp thanh tú.
Người đàn ông đang ngồi bỗng nhíu
mày lại, chân mày chau lại tỏ ý khinh thường cùng chút trào phúng: “Cho
dù cô ấy là công chúa Thái Lan hay công chúa Mã Lai, người gì mà đen
thui, anh nhìn thấy không thấy thuận mắt, cũng chẳng có gì quý báu cái
chuyện làm phò mã, đã thế lại còn phải ở rể tại một đất nước nhỏ bé!”
Tĩnh Tri che miệng nhịn không được cười lên khanh khách, Mạnh Thiệu Hiên bị
cô cười đến mức mất tự nhiên, thân thể ngồi trên ghế sopha có chút vặn
vẹo, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Này, em cười cái gì vậy?”
Đôi mắt đen như mực của Tĩnh Tri chuyển động nhanh như chớp, che miệng tiếp tục cười, mặt mày đã thể hiện vẻ thật thoải mái vui vẻ, người này bất
thình lình chết đi sống lại, làm hại cô lúc đầu cũng hoảng sợ không ít,
còn tưởng anh là xác chết hoàn hồn sống lại đó! Ai ngờ... Lại có được
một đoạn gặp gỡ kỳ ngộ như thế này đâu!
Nhưng cũng đương nhiên
thôi, anh như một thiên sứ tinh khiết vậy, tất nhiên cũng không thể gặp
phải cảnh ngộ tầm thường được rồi.
Ai có thể ngờ rằng, anh bị
thủ hạ của Mạnh Thiệu Tiệm tưởng là đã chết nên đã quăng người vào bãi
tha ma ở ZNV, nhưng ở trong cơn mưa to tầm tã không dứt anh lại có thể
được nước mưa gột rửa nên tỉnh lại. Sự sống sót của anh giống như một kỳ tích, ở cái nơi của dân tị nạn anh lại có được một cuộc gặp gỡ khó tin
như thế.
“Cười người nào đó lại có diễm phúc gặp gỡ như vậy,
không chừng ngày nào đó công chúa liền tìm tới cửa, sau đó chúng ta cũng được kết thân với gia đình hoàng gia nha!”
“Cắt! Hoàng thất quý tộc gì chứ? Kreimuk cũng chỉ là công chúa lưu vong mà thôi, chỉ biết
ngay từ nhỏ, bất cứ lúc nào gia tộc họ cũng đều có thể bị giết không còn một mống!” Mạnh Thiệu Hiên từ chối cho ý kiến, vẻ mặt chẳng bớt ra vẻ,
còn giương giương lên cao!
Tĩnh Tri liếc mắt một cái, “Ra ngoài một chuyến, kiến thức cũng được bổ sung nhiều rồi đấy chứ hả?”
Mạnh Thiệu Hiên cũng có chút xấu hổ, một lúc sau mới chuyển đề tài, sắc mặt
cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Nếu anh còn sống trở về, đương nhiên sẽ
không thể nương tay, anh ta thuê sát thủ giết người, cho dù không lấy
được chứng cứ, anh cũng không vì thế mà buông tay, chỉ là, Tĩnh Tri…”
Ánh mắt Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi rơi trên người cô, bụng dưới cô nở ra như
một ngọn lửa nóng bỏng, nhanh chóng đốt trụi lòng anh, thầm hít sâu một
hơi, nhưng vẫn cười lên cho tỉnh táo, cho dù cô không ở cùng một chỗ với anh Hai, thì bây giờ anh cũng không thể nào sống cùng cô.
Lô
Địch vì anh nhận hết khuất nhục chịu hết tội, đặc biệt là mấy ngày ở tại ZNV… Mạnh Thiệu Hiên quả thực không dám nhớ lại, khi ấy anh tìm đến cô, bất quá chỉ hai mươi ngày ngắn ngủn, cô giống như một đóa hoa bị ép hết nước khô héo đến mức dường như khẽ đụng một cái cũng vỡ vụn.
Về sau, anh bị Mạnh Thiệu Tiệm bao vây, Lô Địch suýt nữa bị sát thủ giết
chết ở ZVN,
may mắn sau này vô tình anh gặp được Kreimuk, một cô gái quý tộc Thái Lan, sử dụng lực lượng bí mật, làm cho Lô Địch giả chết để
trốn thoát khỏi bàn tay của sát thủ ở ZNV.
Kreimuk theo nghĩa
tiếng Trung là Trân Châu, Mạnh Thiệu Hiên nói tiếng Thái không trôi chảy lắm, sau khi quen biết với cô gái này, trong xưng hô mới bắt đầu gọi
thẳng tên của cô là Trân Châu.
Cô ấy là một cô gái trẻ hoạt bát
đơn thuần, lúc Mạnh Thiệu Hiên bị thương, cô đã ngày đêm chăm sóc, thậm
chí còn đưa anh và Lô Địch cùng về sống ở trong hoàng cung Thái Lan. Đây chính là lý do vì sao Mạnh Thiệu Đình đã lật tung cả ZNV lên mà cũng
không tìm thấy Mạnh Thiệu Hiên.
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc,
cũng có thể nhận ra Trân Châu thích anh, thậm chí cô còn nằm cùng trên
giường với anh gần một năm. Suýt nữa cô đã mạnh mẽ bắt anh đồng ý phải
cử hành buổi hôn lễ theo kiểu Thái Lan. Mạnh Thiệu Hiên đã bị cô dày vò
qua lại, nhưng bởi vì anh đã quyết định muốn chăm sóc cho Lô Địch cả
đời, bởi vậy dưới sự âm thầm trợ giúp của cha Trân Châu, anh mới trở về
Trung Quốc.
Tất nhiên anh là một dân thường nghèo túng với gương mặt hung dữ, dù được Trân Châu nuôi dưỡng, thân là tiểu công chúa gia
đình quý tộc Thái Lan, làm sao cô có thể gả cho một người đàn ông như
thế?
Anh bình yên trở về Trung Quốc, cũng không vội vã trực tiếp đi tìm Mạnh Thiệu Tiệm, mà thay tên đổi họ sống tại thành phố A, âm
thầm tìm đến Kiều Tử Tích, nhờ anh tìm hiểu tin tức. Khi biết được toàn
bộ tình hình xảy ra ở nhà họ Mạnh và chuyện của Mạnh Thiệu Tiệm và Mạnh
Thiệu Đình, thiếu chút nữa anh đã không nén nổi cơn giận, định mình chạy tới trước mặt Mạnh Thiệu Tiệm!
Cũng nhờ Kiều Tử Tích khuyên
giải rằng giờ phút này anh không có gì để làm chỗ dựa thì sao có thể đối phó được với Mạnh Thiệu Tiệm? Không bằng anh tạm tránh, cùng bàn bạc
với Mạnh Thiệu Đình, trù tính mọi sự cho tốt một lần rồi hẵng tính tiếp.
Kiều Tử Tích biết Tĩnh Tri đến Lạc Thành, liền tự mình đưa anh đến nơi này.
Sau khi đến đây, bọn họ cùng nhau nói chuyện một đêm, nói hết từng chuyện
đã qua ra thật rõ ràng, có nước mắt, có đau thương, càng nói ra càng
không biết được còn biết bao phiền muộn.
Anh biết, cho dù cô
không cùng anh chia sẻ tâm sự với anh Hai, thì trái tim của hai người
bọn họ cũng không có cách nào ngăn trở được họ ở cùng một chỗ. Anh cũng
không còn là một chàng trai trẻ lông bông không biết trời cao đất rộng,
anh nên là một người đàn ông biết gánh vác, chịu trách nhiệm thì hơn.
Lô Địch vì anh, dường như cả đời cô đã bị hủy hoại, bây giờ bộ dạng cô trở thành như thế này, người không ra người quỷ không ra quỷ, anh không thể nào mà bỏ mặc cô được.
Mà trong sâu kín anh cũng biết được,
chuyến hành trình đi ZNV dài dằng dặc kia, anh cũng đã hiểu rõ, lúc
chính tay anh đưa cô cho anh hai, anh lúc ấy cũng đã lựa chọn rồi.
Một năm dài này, bất quá cũng chỉ quanh quẩn vài phút ở trong đầu mà thôi.
Tinh thần anh có chút hoảng hốt, rất lâu sau mới tỉnh hồn lại, cô đang
chuyên chú nhìn anh, gương mặt thể hiện đau lòng nồng đậm, như là một
người chị, như là một người thân, lại mãi mãi không có tình yêu.
Đột nhiên anh nhớ đến, trước kia ở cùng với cô, khi cô nhìn anh, cũng là vẻ mặt như thế, anh khi ấy coi sự ấm áp kia thành tình yêu, trái tim tổn
thương tưởng có được tình yêu, mà giờ phút này, anh nhìn cô, lúc này mới hiểu rõ tường tận, trong lòng cô, tới bây giờ đều chỉ xem anh như là em trai mà đối đãi thôi.
“Tĩnh Tri… Em và anh Hai, thật sự không có cách nào giảng hòa sao?”
Anh đột nhiên hỏi đến, lập tức làm gương mặt cô trở nên trắng bệch, cơ thể
ngồi ở chỗ kia cũng hơi chút run rẩy, cô nhớ vài lần anh đến đều vội
vàng với sắc mặt lạnh lùng, cô nhớ đến lúc cô cố gắng lấy hết dũng khí
nói chuyện với anh, dáng vẻ anh rất xa cách, trong ngực chợt trào lên
nỗi chua xót, cô cố chấp khoát tay cười nhẹ: “Không nói đến chuyện của
anh ấy nữa, anh có tính toán gì không?”
Thiệu Hiên sâu kín nhìn cô, “Dù sao anh cũng không muốn phải nhìn người kia tiếp tục tác oai tác quái nữa.”
“Vậy anh có cách nào chưa? Lúc trước ở ZNV, anh ta thuê sát thủ giết người, nhưng vốn không có chứng cớ mà!”
“Em có nhớ tên Mã Tử, người bị cảnh sát ở ZNV bắt, đã được thủ hạ của An
Thành dùng tiền chuộc người ra không? Chỉ cần anh ta mở miệng nói, toàn
bộ sẽ ra hết.”
Giọng nói của Thiệu Hiên trầm ổn nhỏ nhẹ, trải qua một trận biến cố quá lớn như thế, anh thật sự đã trưởng thành rồi.