Sự phẫn nộ của
anh kéo dài tới thành phố A, thời điểm lái xe về Tịnh Viên, chợt mất đà, Mạnh Thiệu Đình hung hăn đánh một quyền lên kính chắn gió, nhưng không
thể không gọi điện thoại cho công ty bảo dưỡng xe Bentley 4S, kêu bọn
họ lái xe tải tới mang xe đi sữa chữa
Đây vốn là chiếc xe mà anh
yêu thích nhất, Mạnh Thiệu Đình cũng vội vàng đi theo, cửa hàng trưởng cử một nhân viên có nghiệp vụ tốt nhất đến để sửa xe cho anh, nhưng khi nhìn thấy một người trẻ tuổi xa lạ, Mạnh Thiệu
Đình không khỏi hỏi: “Trần sư phụ trước kia đâu?”
Anh là người
yêu thích sự quen thuộc, từ khi mua chiếc Benley này, đều là Trần sư phụ chăm sóc xe cho anh, hơn nữa, anh cũng có thói quen không muốn để cho
người lạ đụng chạm vào xe của mình.
Cửa hàng trưởng cuống quýt
giải thích: “Mạnh thiếu gia, thật sự xin lỗi,
mấy ngày trước Trần sư phụ trên đường đến đây bị gãy chân, đây là Tiểu
Lý, hiện giờ là nhân viên tốt nhất của chúng tôi, ngài cứ yên tâm đi.”
Mạnh Thiệu Đình quay mặt nhìn chàng trai trẻ đang sửa xe cho mình, dáng vẻ
anh ta trắng trẻo nõn nà, vẻ mặt thư sinh trí thức, nhìn thấy anh nhìn
cậu ta, liền bối rối cười ngượng nghịu, làm người ta nảy sinh chút thiện cảm, sự đề phòng trong lòng anh cũng tiêu tan bớt, nhưng ngược lại, anh vẫn không muốn để xe ở lại đây để sửa chữa, sắp tới anh sẽ sang châu
Úc, có lẽ khi nào trở về đến lúc đó nhờ Trần sư phụ kiểm tra lại một lần cũng được.
Nghĩ như vậy, mặt mày cũng buông lỏng xuống.
Chàng trai trẻ tên Tiểu Lý, nhấc thùng dụng cụ lên liền cùng Mạnh Thiệu Đình
đi tới bên cạnh xe, vừa đi vừa nói: “Mạnh nhị
thiếu, ngài yên tâm, đừng thấy tôi trẻ tuổi mà ngại, mặc dù mới đi theo
Trần sư phụ được hai tháng, nhưng mà, tôi thường xuyên đi theo anh
Thành, được nghe tên của ngài, trong lòng rất bội phục. Nhất định tôi sẽ kiểm tra bảo dưỡng sửa xe cho ngài thật cẩn thận!”
“Anh Thành? Ai là anh Thành?” Mạnh Thiệu Đình quay sang hỏi điều đang nghi ngờ,
Tiểu Lý gãi gãi đầu cười ha ha: “Là anh An Thành đó, tôi đến chỗ này làm việc cũng là nhờ anh Thành giúp đỡ.”
Vừa nghe nói là An Thành,
chút đề phòng cuối cùng của Mạnh Thiệu Đình liền hoàn toàn biến mất, sắc mặt anh cũng thân thiết hơn nhiều: “Là An Thành
à, một khi đã như vậy, cậu phải làm việc cho tốt, cũng đừng phụ tấm lòng của cậu ấy.”
“Mạnh nhị thiếu yên tâm đi, em tuyệt đối không phụ tấm lòng này của anh Thành đâu.” Vẻ mặt Tiểu Lý lúc này thật nghiêm
túc, trên vẻ mặt non nớt lại mang theo sự nghiêm túc, nhìn thật buồn
cười nhưng cũng thật đáng yêu.
Mạnh Thiệu Đình vỗ nhẹ hai cái
lên vai cậu ta: “Được, cậu có tâm tư này, cũng không uổng công An Thành
đã cất nhắc cậu,d iễn✿đàn-lê-quý✿đôn cậu đi đi, tôi còn có việc phải đi
trước, khi nào xe đã ổn rồi báo người đưa đến Tĩnh Viên nhà họ Phó là
được.”
“Nhị thiếu yên tâm, tôi sẽ căn dặn người làm cho ngài thật cẩn thận”
Mạnh Thiệu Đình vừa ý gật đầu, cửa hàng trưởng tự mình lái xe đưa anh rời khỏi chỗ đó trở về Tĩnh Viên.
Khi trở về đến Tĩnh Viên thì cũng đã khuya, Mạnh Thiệu Đình tắm rửa qua loa thay đổi quần áo mới lên giường nằm ngủ, nhưng lại không hề buồn ngủ.
Phòng chính là căn phòng lúc trước của anh và Tĩnh Tri, từng cái bàn từng cái ghế, cũng chưa từng thay đổi gì, anh nhìn lên ánh trăng ngoài cửa sổ
tỉnh táo suy nghĩ, có một chút hối hận không nói nên lời,d
iễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Lâm Nhan Tịch nói như thế, khẳng định cô đã hiểu
lầm bọn họ đã xảy ra quan hệ, có thể là do tuyệt vọng, cô mới có ý nghĩ
buông tay như thế.
Có điều vì sao đã lâu đến vậy, cô vẫn không
suy ngẫm ra tâm tư của anh? Rời khỏi cô, không phải là vì không thích
cô, mà là vì quá yêu cô, yêu đến mức không thể chịu nổi cô gây tổn
thương dù là chút nào, yêu đến mức không biết phải yêu như thế nào nữa!
Điện thoại di động vẫn im lìm, cô vẫn không liên lạc với anh, trong lòng anh hơi bất an, cho dù lần này là anh đuối lý trước, thật sự anh cũng quá nóng giận, nhìn như là anh
nhẫn tâm, nhìn như là anh rời xa cô, nhưng kỳ thực, rốt cuộc người chịu
tổn thương sâu nhất là ai?
Người có tâm, mãi mãi không thể thương tổn đến người vô tâm, mà Phó Tĩnh Tri, mãi mãi là loại phụ nữ vô tâm ấy.
Một tháng sau.
Vì Tĩnh Tri không thể đi đường dài, nhưng thật sự rất nhớ Phi Đồng đang ở
châu Úc xa xôi kia, bảo Bình Bình thay cô đi đến châu Úc một chuyến,
Bình Bình ở châu Úc một tuần mới trở về.
Tĩnh Tri đeo lấy hỏi
rất nhiều tình hình thực tế bên ấy, khi nghe nói đến đứa nhỏ đã nhu
thuận hiểu chuyện rất nhiều, còn có thể biết vài cây cỏ, mấy con vật,
Tĩnh Tri không nhịn được kiêu ngạo khóe miệng khẽ nhếch lên.
Bình Bình thấy dáng vẻ xúc động không đúng của cô, trong lòng nghĩ ngợi, nhớ đến lúc mình quay về liền nghĩ ra một cách, vẻ mặt nhịn không được mỉm
cười vui sướng, rồi tỏ vẻ như khổ sở mở miệng nới: “Chị Tĩnh Tri, còn có một chuyện, em, không biết có nên nói hay không……”
Tĩnh Tri
nhìn thấy vẻ mặt Bình Bình như thế, cũng đoán được ít nhiều, Bình Bình
đi châu Úc, nhất định đã gặp anh, có phải…… Đã sắp chuẩn bị cùng cô gái
kia kết hôn rồi……
Chua sót dưới đáy lòng cứ dâng lên mãi, cố hết sức khắc chế đau thương đang cuồn cuộn trào dâng, nhưng vẫn thất bại,
nước mắt lưng tròng quanh hốc mắt, cô cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên.
“Bình Bình, em nói đi, chị không sao……”
Sớm muộn đều bị một đao, chết sớm, chết trễ, vốn giống nhau.
Bình Bình nhìn thấy sắc mặt dọa người của cô, lòng hơi chần chờ, nhưng lại
nghĩ cô đến đây lâu như vậy sớm đã hiểu được tính cách của chị ấy, chỉ
sợ không bức chị ấy đến bước đường cùng, chị ấy vẫn là muốn cứ như thế
cô độc trốn ở nơi này, sẽ không chủ động bước ra dù chỉ một bước.
“Có thể Nhị thiếu gia sắp phải kết hôn rồi…… Em thấy Lâm tiểu thư kia……”
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, cổ họng giống như đang ngậm phải
than nóng, vừa đau rát vừa khó chịu, dường cô khó chịu đến mức ngồi
không yên, ngón tay dưới ống tay áo không ngừng run rẩy, “Cô ấy…… Cô ấy
có hình dáng như thế nào……”
Nước mắt cô đảo quanh, tim giống như đã bị chọc thủng một lỗ lớn, máu cũng theo đó không ngừng chảy xuống……
“Cô ấy rất được, hơn nữa cũng rất tao nhã lịch sự, tính tình cực kỳ hào
phóng…” Bình Bình nhìn cô có chút chột dạ, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Tĩnh Tri ngồi ở chỗ đó, rất lâu cũng không có động tĩnh, cô giống như bức tượng gỗ vậy, không có một chút sinh lực.
“Chị Tĩnh Tri……” Bình Bình vừa hối hận vừa đau lòng, lấy tay kéo kéo tay cô, Tĩnh Tri chậm rãi khoát tay, giọng nói nhè nhẹ như tiếng muỗi kêu:
“Bình Bình… Em đi ra ngoài trước đi, chị muốn một mình yên tĩnh một
chút…”
“Chị Tĩnh Tri… Em, em…” Bình Bình dường như muốn nói ra,
Tĩnh Tri lại cắt lời cô, “Chị không sao, chỉ là muốn một mình yên tĩnh
một chút thôi…”
Bình Bình đứng lên, đóng cửa lại đi ra ngoài,
Tĩnh Tri lập tức bổ nhào người lên ghế sô pha, không ngừng rơi nước mắt, nhưng lại không thốt ra chút tiếng động nào, cô không cam lòng, cô
không tin, cô muốn gặp anh, lập tức, lập tức, bây giờ cô muốn gặp anh
ngay lập tức, cho dù là dùng con gái buộc anh lại, cô cũng muốn buộc anh lại!
Cô không muốn anh kết hôn, bất kể thế nào cũng không muốn
anh kết hôn với người khác, anh là người đàn ông của cô, chỉ có thể là
người đàn ông của cô!
Lần mò lục tung trên bàn tìm điện thoại di động, run rẩy sau khi ấn số anh sai mấy lần, điện thoại bên kia cũng
thông, cô chỉ khóc lên, khóc như xé cả tâm can kinh thiên động địa,
giống như cột chống trời sụp đổ, Mạnh Thiệu Đình giật nảy người, mồ hôi
lạnh chảy ròng ròng!
“Tĩnh Tri, sao thế? Đừng khóc, đừng khóc,
nói anh biết đã xảy ra chuyện gì?” Anh nhẹ nhàng dỗ dành, mặt mày lúc ấy cũng dần dần biến thành dịu dàng không che giấu được, tiếng khóc của cô làm anh ngây ngốc như muốn chặt anh ra thành từng mảnh, dày xéo trái
tim anh, anh vốn không có sức miễn dịch nó!
“Mạnh Thiệu Đình! Em đã mang thai con anh, anh còn kết hôn cùng người khác! Anh có lương tâm không thế, cái tên khốn này! Tên khốn! Em không đồng ý, em không đồng
ý! Anh dám kết hôn với người khác, Mạnh Thiệu Đình em sẽ chết cho anh
xem! Em không cho anh
gặp con gái! Em muốn anh cả đời cũng không gặp
được con gái….. Hu hu… Mạnh Thiệu Đình đáng chết, đáng chết! Sao anh có
thế đối với em như vậy, sao anh có thể bắt nạt người mang thai như em!
Em mang thai lâu như vậy, thời gian anh ở bên em cộng lại cũng không quá ba ngày, em sinh chính là con gái của anh, anh vì cái gì mặc kệ không ở bên em? Mạnh Thiệu Đình, em hận anh, em hận anh…”
Cô vừa khóc
vừa mắng anh, hoàn toàn đánh mất hình tượng, như là một người đàn bà
chanh chua ngang ngược không hiểu chuyện, nhưng khóe miệng Mạnh Thiệu
Đình lại dần dần cong lên, ngay cả mi tâm cũng đã dãn ra: “Tĩnh Tri… Em
không muốn anh cùng người khác kết hôn đúng không?”
“Đương nhiên là không muốn! Không muốn! Không muốn! Cho tới bây giờ đều chưa hề nghĩ tới!” Tiếng khóc Tĩnh Tri dừng lại, hét lên xong, lại tiếp tục khóc
rống lên…
Ý cười của anh càng ngày càng sâu, “Tĩnh Tri, vì sao không muốn anh kết hôn cùng người khác?”
Tĩnh Tri ngừng khóc thút thít, nghẹn ngào nói giọng căm giận bất bình: “Anh
là ba của con em, anh không thể kết hôn cùng người khác!”
Lúc
này cô thật ngang ngược, nhưng trong mắt anh lại thấy như vậy rất đáng
yêu, cố gắng lắm mới có thể để niềm vui sướng của mình không thể hiện
quá rõ ràng, anh a… một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Anh kết hôn, cũng
không hề ảnh hưởng đến việc làm ba của anh mà!”
“Mạnh Thiệu Đình!” Cô khó chịu, liền dậm chân, bỗng nhiên ai da một tiếng ôm bụng: “Em, em đau bụng… Mạnh Thiệu Đình…”
Dường như cục cưng lại vừa mới đá cô một cái, Tĩnh Tri cẩn thận ngồi xuống,
nhẹ nhàng vỗ về một lúc, cục cưng mới chịu ngoan ngoãn yên tĩnh lại.
“Tĩnh Tri làm sao vậy? Đang tốt sao lại đau bụng?” Giọng nói của anh đã mất bình tĩnh, bắt đầu có chút hốt hoảng.
Khóe miệng Tĩnh Tri nhịn không được khẽ nhếch lên, anh cũng biết sợ? Anh
cũng biết lo lắng cho cục cưng sao, em cũng muốn anh thử lo lắng sợ hãi
một lần xem sao, hừ!
“Thiệu Đình… Không biết sao nữa, em đau
bụng quá, em rất sợ… Chắc là em sắp sinh rồi…” Nước mắt cô chảy ròng
ròng, bày vẻ mặt đau thương như đang ở trước mặt anh, quả thực là một
chuyện quá đỗi bình thường.
“Nói bậy, mới bảy tháng, sao có thể
sinh ra lúc này được! Em nhanh nhanh gọi Bình Bình đến gọi điện thoại
cho bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra rồi nhanh chóng nói cho anh biết sao
lại như thế này! Nhanh gọi Bình Bình!” Anh ở trong phòng đi qua đi lại,
tim như muốn nhảy ra ngoài, hết sức căng thẳng!
Sức khỏe cô kém
như vậy lại còn đang mang thai, mày còn cùng cô ấy đánh cuộc cái gì chứ? Nếu quả thật cô có chuyện không hay xảy ra, cuối cùng người chịu khổ sở là ai hả? Mạnh Thiệu Đình thật sự uổng công mày làm một thằng đàn ông,
bụng dạ lại hẹp hòi như vậy, mày so đo với phụ nữ chi hả? Phụ nữ có thai là lớn hơn trời, chẳng lẽ mày không rõ sao?
“Em không muốn… Em
muốn anh quay về, em muốn anh về ngay bây giờ...” Mặc dù cô lừa dối anh, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, cô thật sự nhớ anh, nhớ anh đến phát
điên, mặc kệ là nhõng nhẽo quấn lấy hay cứng rắn ép buộc, cô cũng phải
quấn lấy anh trở về!
“Tĩnh Tri, đừng có làm loạn lên nữa, bây giờ trước hết em nhất định phải đi đến bệnh viện đã…”
“Em không muốn! Hôm nay anh không quay về, em sẽ không đi bệnh viện, có chết cũng không đi bệnh viện!”
“Em không được phép nói đến chữ chết!” Mặt Mạnh Thiệu Đình lập tức trở
thành mặt mâm: “Cũng đã là mẹ của hai đứa trẻ, sao tính tình lại vẫn như trẻ con thế, Phó Tĩnh Tri, bây giờ em lập tức đến bệnh viện kiểm tra!”
Cô lại khóc ra một tiếng, hành động thực sự rất kinh người, khóc đến cả khuôn mặt cũng đỏ lên, cũng không để ý lời anh nói, chỉ là liều mạng
khóc lóc với cái điện thoại di động.
“Em muốn làm sao?” Anh đã
trút giận xong, bả vai cũng suy sụp xuống, bị tiếng khóc nháo của cô mà
cả người đều đổ mồ hôi, anh phiền chán cởi áo khoác vứt sang một bên.
“Anh trở về! Hôm nay phải trở về, nhất định phải trở về…”
Cô nhanh chóng bắt đầu nói điều kiện, Mạnh Thiệu Đình nhức đầu, anh thật
không biết cô còn có bộ mặt này, hoàn toàn không biết nghe lời chỉ biết
càn quấy.
************************
Tĩnh Tri cẩn thận cất
kỹ phiếu vào trong hộc tủ bàn trang điểm, lúc kéo ra ngăn kéo, cô chợt
nhìn thấy một hộp trang sức bị khóa, mới vừa động đến, hộp trang sức
liền mở ra, là chiếc nhẫn kim cương đôi tình nhân của cô và Thiệu Hiên,
chiếc của Thiệu Hiên đã đi cùng với anh, mà chiếc này là của cô, vẫn còn ở đây, đột nhiên cô nhìn thấy chiếc nhẫn, liền không nhịn được nhớ đến
Thiệu Hiên.
Bọn họ đều nói anh đã chết, chết ở ZNV rồi.
Nhưng mà cô vẫn không tin, một người ấm áp như ánh mặt trời như thế, làm sao
nói chết thì chết chứ? Anh vẫn còn trẻ như thế, mới 26 tuổi, tuyệt đối
không thể chết được!
Còn nữa, cô cũng không tin Thiệu Đình ra tay với Thiệu Hiên, nếu nói là Mạnh Thiệu Tiệm làm, vậy còn có chút khả năng!
Mạnh Thiệu Tiệm? Tĩnh Tri đột nhiên giật mình một cái! Ác ma đó! Kẻ không có nhân tính đó! Vừa nghĩ đến anh ta, cô nhịn không được hận đến nghiến
răng nghiến lợi, nếu như lúc trước không phải cô đã đồng ý với Tô Linh,
cô nhất định phải vạch trần anh ta, bây giờ còn để anh ta ở đây tác oai
tác quái! Chuyện Thiệu Hiên anh ta nhất định cũng không thoát được quan
hệ đi!
Tĩnh Ngôn mang thai con anh ta còn có thể bị anh ta tự
tay hủy đi, bây giờ ở nước ngoài sống không bằng chết, hổ dữ còn không
ăn thịt con! Anh ta có thể xuống tay với chính con mình như thế, huống
chi là anh em ruột? Không, Thiệu Hiên vốn không có bất cứ quan hệ máu mủ gì với anh ta cả!
Nắm chặt tay thành nắm đấm, bỗng nhiên thấy
một chiếc lược gỗ kiểu cổ, cô động tâm, chỉ cảm thấy tình xuân ấm áp
chảy dọc theo toàn thân cô, với tay cầm chiếc lược gỗ lên, đẩy ngón tay
lướt qua đường vân thanh nhã trên bề mặt gỗ, nho nhỏ, còn có chữ viết
xiên xiên vẹo vẹo đập vào mắt cô…
Tĩnh Tri đứng trước bàn trang
điểm ngồi xuống, chiếc lược gỗ nho nhỏ, ký gởi tình yêu vô bờ bến của
anh, thậm chí cô có thể nghĩ đến, lúc anh cầm dao khắc lên từng chữ từng chữ này, dáng vẻ lúc ấy sẽ như thế nào…
Mạnh Thiệu Đình muốn cùng Phó Tĩnh Tri, mãi mãi cùng một chỗ.
Cô bị cảm giác hạnh phúc mãnh liệt ập đến như thế, nước mắt không nhịn
được chực trào ra, nhịn không được ôm chiếc lược vào trong lồng ngực,
tim đập thình thịch, mạnh mẽ như thế, cô chỉ cảm thấy mình bị anh đè
nặng như vậy nhưng lại thấy ấm áp, bao bọc một lớp lại một lớp, trốn
không thoát, cũng không cần thiết phải trốn!
Thiệu Đình, Thiệu Đình… Em cũng muốn cùng anh, mãi mãi ở cùng một chỗ…