Edit: hoacodat
Betarer: Mẹ Bầu
Tĩnh Tri đứng ngoài cửa ngây ra như phỗng, tay cầm quần áo dường như cũng
cứng đờ. Cô giống như bị mất đi năng lực hoạt động vậy, cứ đứng nơi
không sao nhúc nhích nổi.
Một lúc sau, cô tỉnh táo lại, cô không muốn anh thấy cô đang nghe lén, vì thế cô lặng lẽ xoay người, để quần áo xuống, rời đi.
Mạnh Thiệu Đình nghe đứa nhỏ bên kia điện thoại líu lo hôn hai cái, lúc này
mới nhẹ nhàng tắt điện thoại, đoạn thời gian ở
châu Úc này, thu hoạch duy nhất lại là quan hệ chẳng cùng huyết thống
nhưng càng ngày càng gần gũi hơn.
Thậm chí lúc anh về nước, khi nhận được điện thoại của anh, hai người vẫn vô cùng thân thiết trò chuyện với nhau.
Khi anh tắm rửa ra ngoài, chỉ thấy phòng ngủ trống trải, bên giường đặt một xấp quần áo, chứng tỏ cô vừa mới tới.
Anh vừa lau tóc, vừa cởi khăn tắm khoác lên từng
cái từng cái quần áo, vóc dáng của anh và Thiệu Hiên cũng gần gần nhau,
có điều Thiệu Hiên hơi gầy hơn anh một chút, may mắn là chú ấy thích mặt quần áo rộng rãi, bằng không anh sẽ phải lo lắng mình không mặc vừa.
Thay quần áo xong, anh đi ra ngoài, bởi vì vừa mới tắm táp xong, tinh thần
anh xem ra rất sảng khoái, quét hết khói mù và lạnh lẽo mới vừa rồi, đáy mắt cũng lóe ra tia ấm áp nhu hòa, Tĩnh Tri ngẩng
đầu, nhìn dáng vẻ anh bước từ trên lầu xuống, môi của anh thậm chí vẫn
còn đang cong lên, cười nhè nhẹ, chọc vào mắt cô lòng đau không chịu
nổi.
Anh và Lâm Nhan Tịch nói chuyện điện thoại với nhau rất
ngọt ngào, giờ phút này dáng vẻ anh rất có tinh thần, vừa dịu dàng lại
ấm ám ý cười, cô nắm chặt hai tay, nụ cười hé lúm đồng tiền rốt
cuộc cũng không nở nổi, có điều…
Chuyện
đó ô có liên quan gìt ới cô chứ? Anh đã chia tay cô rồi, mặc dù có con
gái, nhưng đó là cô cố ý muốn sinh ra, có liên quan quái gì đến anh đâu?
Anh đã chia tay cô rồi chẳng lẽ không thể bắt đầu một cuộc sống mới sao? Chuyện anh có bạn gái mới cũng là chuyện cực kỳ bình thường,
anh nói chuyện với bạn gái của mình cũng là chuyện thường tình, cô tức
giận gì chứ, ghen tuông cái nỗi gì chứ?
Suy đi nghĩ lại, cô cũng dần trở lại bình thường, nhưng trong lòng vẫn không xóa được sự đau
khổ. Nhìn anh đi qua, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hé lúm đồng tiền nở
một nụ cười: “Anh sẽ đi luôn sao? Em có chút không thoải mái, không tiễn anh được…”
Nụ cười trên mặt Mạnh Thiệu Đình lập tức cứng lại,
anh nhìn cô dường như không dám tin, không hiểu vì sao cô bỗng nhiên lại trở nên như thế!
Tĩnh Tri ngơ ngẩn nhìn anh, mà ánh mắt của anh sắc bén giống như lưỡi kiếm, đâm tới làm cô không kịp trốn.
Anh ăn mặc chỉnh tề nụ cười vui vẻ, chẳng phải là đang định rời đi sao? Anh có bạn gái, tất nhiên không thể ở cùng một chỗ với người vợ trước được
nữa, anh… Cái anh đang quan tâm chủ yếu là tâm trạng của Lâm Nhan
Tịch...
Ánh mắt Tĩnh Tri dần hoảng hốt, cô đây là đang suy nghĩ
gì vậy? Cương quyết muốn giữ lại đứa nhỏ, cho rằng giữa bọn họ còn có
đường lui, cố chấp[chờ đợi, cho rằng anh vẫn mãi ở đây, nhưng bây giờ
xem ra, tất cả đâu còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Trong lòng anh, có lẽ đã sớm không còn có cô, sau khi cô đứng về phía Mạnh Thiệu Tiệm, tình
yêu của anh đối với cô, có lẽ tất cả đã chết hết rồi.
Mạnh Thiệu Đình đứng đó một lúc, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như dao găm cắt ngang qua mặt cô.
Anh ở lại ăn bữa tối, thậm chí tắm rửa thay quần áo ở đây, là có ý gì chứ?
Anh đã đi nhiều bước như thế, vì sao cô càng ngày càng chùn bước?
Lòng trở nên lạnh lẽo như ánh trăng đang tỏa sáng kia, anh nở một nụ cười
lạnh lùng, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình. Mối hiềm khích giữa anh và Thiệu Hiên cũng đã tiêu tan, anh cũng đã vui vẻ tha thứ cho sự hiềm
khích khi cô và Mạnh Thiệu Tiệm cấu kết với nhau, cô còn muốn anh như
thế nào nữa hả?
Anh cũng là người, chỉ là tạm thời anh không thể tìm ra đáp án, không biết đối mặt thế nào với cô, anh cũng chỉ muốn
nhìn cô, xem cuối cùng cô yêu thương anh được bao nhiêu? Vì sao cô vẫn
không dũng cảm, không chịu chủ động, vì sao lúc nào anh cũng là người
theo đuổi cô chứ?
Nếu cứ như vậy, Tĩnh Tri… Anh thật sự cũng sẽ
mệt mỏi, tình yêu không phải cứ để cho một người nỗ lực. Tình yêu không
phải chỉ yên lặng hưởng thụ, tình yêu chân chính là dâng hiến, vì người
mình yêu dâng hiến ra toàn bộ, lại không oán thán không hối hận, em có
biết hay không?
Anh im lặng đứng trong phòng một lúc, rồi lặng yên đi ra ngoài.
Cô không giữ anh lại, anh cũng không mặt dày ở lại chỗ này.
Thậm chí anh còn hâm mộ Thiệu Hiên, bọn họ bây giờ sống chung với nhau như
người thân vậy. Anh nghe nói cô giữ Thiệu Hiên ở đây rất lâu, anh nghe
nói cô còn đặc biệt giữ lại phòng cho Thiệu Hiên, mà đãi ngộ của anh,
bây giờ cũng không bằng Thiệu Hiên.
Anh nhẹ nhàng cất bước rời đi, giống như chưa từng bao giờ đi đến đây vậy.
Trong phòng vẫn còn lưu lại mùi hương nhè nhẹ của sữa tắm thanh mát, mà gió
đêm nhẹ thổi qua chóp mũi cô. Cô cứ như thế nhìn ngoài cửa sổ, ngoài
trời đêm đen như mực, bóng dáng anh dần dần chìm trong bóng tối, nước
mắt cô từng đợt từng đợt thi nhau rơi xuống…
Anh rời đi quyết
tuyệt (quyết đoán + tuyệt tình) như vậy, không một chút lưu luyến, có lẽ ở châu Úc, anh và Lâm Nhan Tịch đang quá hạnh phúc, vốn cũng không muốn về, cũng không muốn tiêu phí thời gian ở trên người cô, nếu không có
Khả Khả, anh sớm đã tan biến đi trong thế giới của cô rồi.
Bỗng
nhiên cô không dám nghĩ tiếp, nếu sau này cuộc sống không có anh, nếu
sau này không thể cùng anh yêu nhau bên nhau nữa, cô phải làm sao đây?
Mà lúc này màn đêm đã sớm buông xuống.
Sau lần
này, rất lâu sau cô không thấy tin tức về anh nữa. Trong khoảng
thời gian này Thiệu Hiên lại đến Lạc Thành một lần nữa...
Anh mang đến một tin tốt, một tin xấu.
Tin tức tốt là anh cùng Hà Dĩ Kiệt âm thầm chèn ép Mạnh Thiệu Tiệm, anh ta
bị mất mấy đơn hàng buôn bán lớn, có vẻ chịu không nổi, mà những người
trong hội đồng quản trị cũng bắt đầu bất mãn với anh ta, Mạnh Thiệu Tiệm dường như xuôi chèo mát mái đã quen, lần này đối mặt cảnh ngộ không may này, thật không còn trấn định như xưa nữa, có chút lúng túng rồi, đây
lại cấp cho anh một cơ hội rất tốt.
Mà tin tức xấu là, đã xác
định An Thành thực sự là làm việc cho Mạnh Thiệu Tiệm, có thể nói đây
quả thật xem như là một chuyện xấu đối với anh Hai và Tĩnh Tri, và cả
với Bình Bình, cô gái mà Tĩnh Tri luôn để ý quan tâm.
Nhưng
Thiệu Hiên lại cảm thấy chuyện này có lợi cũng có hại. Nói như thế nào
An Thành cũng là người của anh Hai, chỉ cần anh lợi dụng tốt, nhất định
có thể làm cho Mạnh Thiệu Tiệm ngã một cú vì chuyện này!
Mạnh Thiệu Hiên tới Lạc Thành thì Tĩnh Tri đã nằm trong bệnh viện để dưỡng thai rồi.
Nghe xong những lời anh nói, cô im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Trước tiên giúp em sắp xếp cho Bình Bình đi sang Úc, chỉ cần nói em không yên lòng vì Phi Đồng, nên muốn cô ấy ở đó một thời gian…”
Mạnh Thiệu
Hiên gật đầu đồng ý, nhìn đôi má cô thoáng gầy hơn so với lúc trước,
không khỏi đau lòng: “Tri Tri, mấy ngày nay anh Hai…”
Mí mắt
Tĩnh Tri hơi lay động, chợt nở nụ cười dịu dàng: “Ở châu Úc anh ấy cũng
có công việc làm ăn, chắc bộn bề nhiều việc lắm.”
Mạnh Thiệu
Hiên không lên tiếng nữa, nhưng điều định nói anh đã giữ lại ở trong
lòng. Anh đứng một lúc trong phòng bệnh của cô, nhìn thấy cô hơi mệt,
anh cũng đi ra ngoài.
Đến tối, Tĩnh Tri ngủ không được yên ổn,
lúc thì mơ thấy anh đang cử hành hôn lễ với người con gái khác, lúc lại mơ thấy anh lạnh lùng nói với cô, nói con gái tôi cũng không cần, sau
này các người đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi. Toàn thân cô vã ra
một lớp mồ hôi lạnh. Cô trằn trọc lăn qua lăn lại mấy lần vẫn tỉnh táo,
trời cũng đã sáng, cô bắt đầu cảm thấy bụng hơi âm ỉ đau.
Toàn
thân ướt nhẹp, tóc dính trên mặt thật ngứa ngáy khó chịu, Tĩnh Tri cố
hết sức lực nhấn chuông, y tá vội vã đi vào, vén chăn lên sắc mặt liền
thay đổi: “Ôi trời nước ối đã ra rồi, sao lại ra trước mấy ngày vậy!”
Đầu óc Tĩnh Tri ong ong lên, cô cố gắng hết sức để mình vẫn giữ được tỉnh
táo, nơi bụng dưới đau đến khó nhịn, nhưng cô vẫn liều chết cắn chặt
răng không để mình khóc ra tiếng, y tá vội vàng gọi bác sĩ sắp xếp phòng sinh, trong phòng sinh lộn xộn, thỉnh thoảng có người đi ra đi vào…
Ý thức Tĩnh Tri có chút hoảng hốt, ánh mắt ngó nghiêng tìm kiếm trong đám người. Biết rõ anh không thể nào xuất hiện, cô sinh trước ngày, đoán là lúc này anh vẫn còn chưa biết, nhưng vẫn cứ mong mỏi sẽ có kỳ tích xảy
ra, mong mỏi anh có thể tận mắt nhìn thấy Khả Khả sinh ra…
Thiệu Hiên cũng ở đó, Lưu Tô cũng đến đây, thậm chí Thanh Thu rất lâu không
gặp cũng đã về nước. Mặc dù sắc mặt Tương Tư không tốt lắm, nhưng khi
nhìn thấy Tĩnh Tri nhìn mình, cô cũng cười cười cổ vũ cô. Ánh mắt cô
đau xót, nước mắt lã chã rơi xuống, không có anh ấy, không có anh ấy ở
đây!
Cô cảm thấy thật uất ức, uất ức đến mức cả đau đớn cũng không còn cảm giác, chỉ cảm thấy lòng thật rất khó chịu…
“Miệng tử cung đã mở bốn phân rồi, trạng thái của sản phụ cũng không tệ lắm, đề nghị vẫn là sinh thường đi…”
“Các vị tiểu thư mời ra ngoài đi, sản phụ đã sắp bắt đầu chuẩn bị sinh rồi…”
“Tĩnh Tri… Đừng sợ, đừng sợ, bọn mình đều sẽ ở bên ngoài…”
“Tri Tri… Đau thì chúng ta sinh mổ, đừng sợ, đừng sợ…”
Nhiều tiếng nói như vậy, nhưng dường như cô không nghe được bọn họ đang nói
gì nữa, chỉ cảm thấy mình như bị người ta chi phối, giống như đã mất đi
toàn bộ ý thức, bác sĩ bảo cô dùng sức, dừng sức… Thế nhưng, cô không
thể xuất ra một chút sức lực nào, liều mạng cắn răng, cảm giác sinh mệnh nho nhỏ kia như muốn vùng vẫy cố sức ra ngoài, cô đau quá cuối cùng
nhịn không được thét lên một tiếng thảm thiết…
Cửa phòng sinh
bỗng nhiên bị người phá ra, Mạnh Thiệu Đình cả người một bộ đồ đen đầy
vẻ phong trần mệt mỏi, giống như một vị thần bỗng nhiên xuất hiện ngay
trước mắt cô…
Nước mắt Tĩnh Tri ào ào rơi xuống, nhưng đổi lại
là sự kinh hỉ (kinh ngạc + vui sướng), cuối cùng anh vẫn đến đây, cuối
cùng vẫn xuất hiện trước khi con gái bọn họ sinh ra, thần kỳ xuất hiện
trước mặt cô…