Edit: hoacodat
Nước mắt Tĩnh Tri ào ào rơi xuống, nhưng đổi lại là sự kinh hỉ (kinh ngạc +
vui sướng), cuối cùng anh vẫn đến đây, cuối cùng vẫn xuất hiện trước khi con gái bọn họ sinh ra, thần kỳ xuất hiện trước mặt cô…
Mãi khi nhìn thấy cô mạnh khỏe nằm ở đó, anh mới cảm thấy mình nhẹ nhàng thở
phào một hơi nhẹ nhõm, lúc nhận được điện thoại của Thiệu Hiên, anh vừa
mới xuống máy bay. Nghe được tin cô sinh non,
anh cảm thấy cả người mình như bị đóng băng, cầm điện thoại đứng bất
động trong sân bay đầy người đến người đi, chỉ cảm thấy cả trái tim như
muốn nhảy ra ngoài.
Một phút đồng hồ ngắn ngủn kia anh lại cảm thấy dài như cả thế kỷ, đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Mười năm anh qua và cô dây dưa với nhau. Những hình ảnh cô và anh chia tay
nhau mười năm, những năm tháng anh và cô gần gũi vui vẻ với nhau ở Tĩnh
Viên, khi cô nói cô yêu anh, cứ lướt nhanh qua
đầu anh từng tấm từng tấm một, nếu như cô thật sự xảy ra chuyện, anh
phải làm sao bây giờ?
Anh tự hỏi lại chính mình, sau đó, một đáp án sớm đã ở trong lòng.
Có lẽ, trong ngày hôn lễ của bọn họ, giây phút anh trao chiếc nhẫn cho cô, bọn họ giống như hai dây leo cứ quấn quýt lấy nhau, muốn tách cũng
không tách được.
Đúng, anh yêu cô, anh không thể mất đi cô.
Anh không có thì giờ chạy về Tĩnh Viên, trực tiếp chặn xe taxi đi Lạc
Thành, xe chạy như bay, tốc độ rất cao, phong cảnh hai bên đường bị lùi
lại phía sau rất nhanh, cây cối vàng úa xơ xác, như mũi tên hướng lên trên trời, tựa như tuyết đang rơi, nhưng khi tới cầu
lớn Lạc Giang, lại bắt đầu lất phất mưa.
Mưa bay lất phất, bất
ngờ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy đây không phải là mùa đông, mà
là đầu xuân. Con gái của anh, con gái của anh và Phó Tĩnh Tri, đứa trẻ
sơ sinh mềm mại non mềm kia, lại phải sinh ra vào thời khắc rét lạnh như thế này
Bất kể là thế nào, anh cũng phải trở về, anh không thể
để con của mình lại không sinh ra trước mắt mình, anh còn phải tự tay cắt đoạn cuống rốn nối liền hai cơ thể mẹ con, trở thành người đầu tiên hôn lên con bé.
Mỗi khi nghĩ đến bé, luôn sẽ mềm lòng rối tinh rối mù, giống như một tảng đá cũng biến thành sợi chỉ cứ quấn quýt lấy.
Nhớ lại lúc còn học đại học, vào ngày chủ nhật trong khoa thường tổ chức
xem phim cho các sinh viên, anh khi đó cũng đã có bạn gái, khi ấy bỗng
nhiên khí huyết dâng trào, cùng cô đi xem phim, ngồi cạnh nhau xem bộ
“Loạn Thế Giai Nhân” (Cuốn theo chiều gió), Rhett Butler yêu Scarlett,
Scarlett lại rất yêu Ashley, Rhett Butler cưới Scarlett, lại phát hiện
lòng Scarlett vẫn còn tâm tư với Ashley, anh ta muốn ly hôn, nhưng lúc
đó bọn họ đã có với nhau một cô con gái Bonie xinh đẹp, Rhett Butler đem tất cả tình yêu với Scarlett chuyển dời lên trên người Bonie, yêu
thương cưng chiều bé!
Bây giờ anh nhớ lại, giật mình cảm thấy
cuộc đời như phim, phim như cuộc sống, tất nhiên anh và Tĩnh Tri trong
lúc đó cũng không có người thứ ba, nhưng anh đối với con gái tâm tính
cũng giống như Rhett Butler đối với Bonie vậy, xem như tình yêu với Tĩnh Tri quá mệt mỏi, nên chuyển dời tình yêu ấy lên trên người Khả Khả, yêu thương chiều chuộng bé như thế nào cũng cảm thấy không đủ, hận không
thể tạo ra một tòa kim ốc, cứ thế giấu bé đi.
Một đường tâm tư
suy nghĩ chớp nhoáng, chốc lát đã đến bệnh viện cô sinh con, giây phút
khi anh xuống xe, trong cơn mưa phùn lất phất, bỗng nhiên cảm thấy sợ
hãi nói không nên lời, đứng đó mãi cho đến khi mưa làm ướt bờ vai anh,
anh mới lấy hết can đảm đi đến khoa sản, vừa mới đi ra khỏi thang máy đi vào hành lang, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét thảm thiết, cả người anh như bị điện giật bất động tại chỗ, tim như muốn ngừng đập, cảm giác sợ hãi ập đến, giống như gió lốc cuốn sạch mọi thứ, anh đứng nơi ấy,
lại không muốn buông bỏ, lại không làm được gì, tất cả đều ngăn cách với cô, bỗng nhiên trong lúc đó tất cả đều không còn có gì quan trọng, anh
chỉ biết là, anh muốn cô vẫn sống, vẫn còn sống…
Hành lang đứng
đầy những người, tinh thần đều rất căng thẳng, anh giật mình giống như
nhẹ thoáng qua, giống như đứng trên bông vải ngã trái ngã phải, cơ thể
anh lạnh buốt, dường như mất đi hồn phách, có người gọi anh, anh chỉ
thẫn thờ đáp lại một tiếng, lại nói không nên lời, lúc nghe tiếng thét
thảm thiết của cô, anh cảm thấy tim như bị dao cắt qua, trong hốc mắt đã đong đầy nước mắt, đừng sinh, đừng sinh nữa!
Anh tình nguyện
không muốn đứa bé, tình nguyện cả đời cũng không muốn đứa bé, không muốn cô sinh nữa! Anh không dám nghe tiếng thét như thế của cô, anh yêu cô,
thương cô như vậy. Ngày thường nếu cô nhăn mày, bị rơi xuống một cọng
tóc anh cũng đau lòng rồi. Vừa ban nãy anh lại phảinghe thấy tiếng thét
thảm thiết thê lương của cô như thế, giống như đang khoét tim anh cắt
thịt anh vậy!
Anh quá ích kỷ, vẫn biết sức khỏe của cô không
được tốt, còn muốn cô sinh đứa bé ra làm chi? Không có con anh vẫn yêu
cô, vẫn không rời khỏi cô, chỉ cần cô vẫn cần anh!
Đúng, chính
là như vậy, người lựa chọn rời đi luôn luôn là anh, mà người cảm giác
lần nào cũng bị vứt bỏ cũng là anh, rõ ràng lần này là anh buông bỏ
trước, nhìn thấy cô xem như không có chuyện gì lại sinh ra ảo giác mất
mác như bị cô vứt bỏ.
“Chắc không phải là… Khó sinh chứ?” Cố Lưu
Tô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như vậy, không khỏi ấp úng nói một
câu, Lục Phóng dang tay ôm vai cô, mày kiếm sáng trong lóe ra chút tia
sáng, trầm thấp nói một câu vào tai cô: “Chắc không đâu, yên tâm.”
Tay Cố Lưu Tô bị anh nắm, ấm áp
truyền vào lòng bàn tay như thế, chỉ cảm
thấy lòng cũng an tĩnh lại, cô nhẹ nhàng tựa vào vai anh, đáy lòng quay
cuồng giống như dòng nham thạch đang nóng chảy sôi trào, bí mật che giấu sâu trong đáy lòng muốn bật thốt ra, nhưng cô vẫn cố áp chế xuống, quan hệ giữa cô và Lục Phóng vừa mới dịu đi, cô cũng không dám nghĩ, lúc này mà cô quăng một quả bom ra ngoài, nói năm năm trước sau khi chia tay
anh, một mình ở Canada sinh con cho anh, anh có giận dữ nuốt trọn cô hay không…
Nhưng Tiểu Lục của bọn họ ngoan ngoãn thông minh như
thế… Anh có thể nể mặt con trai, không chấp nhất đến hiềm khích trước
kia cùng cô nối lại tình xưa hay không?
Bên này Cố Lưu Tô đang miên man suy nghĩ, Mạnh Thiệu Đình đã một cước đá văng cửa phòng sinh vọt vào trong.
Cô sững sờ quay đầu nhìn Lục Phóng, nhìn thấy anh trừng mắt nhìn cô: “Đều do em ăn nói lung tung.”
Lưu Tô che miệng mỉm cười, nhỏ giọng lầu bầu: “Không chừng em còn là người tốt à!”
Lục Phóng không lên tiếng, chỉ là bàn tay nắm tay cô nhẹ nhàng nắm thật chặt.
Thanh Thu ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn hai người Lưu Tô và Lục Phóng đứng
nơi đó như một đôi bích nhân, trong lòng thoáng chút đau xót, Thẩm Thành Bắc biết cô sẽ tới, cho nên chuyện lớn quan trọng như hôm nay cũng
không xuất hiện, anh quả thật rất hận cô, cô nhớ lại, nhưng vẫn cười
nhàn nhạt, vết sẹo dài hung bạo trước ngực kia, cô hốt hoảng nhớ đến đêm hôm đó, anh không nhịn được mà nổi giận, lần đầu tiên đánh cô, hung
hăng đâm một dao vào ngực cô, sau đó mắt cũng không nhấc lên lạnh lùng
đuổi cô cút đi, cô bưng ngực thương tổn rời đi, đến bây giờ, giữa bọn họ là những người xa lạ.
Cô lại cười, không sao cả, từ nay Tiêu
Lang là người ngoài đường (chồng là người ngoài, không quen biết), cô
chịu không được nhìn thấy anh phong lưu đa tình, mà anh không chịu được
trong chuyện tình cảm cô lại là người thích sạch sẽ như thế, không bằng
mỗi người mỗi đường, ít nhất bây giờ, cô trải qua rất tốt, có lẽ, khi
quay trở về lại Pennsylvania, cũng nên đính hôn thôi.
Tương Tư
đứng dựa vào tường , bóng dáng nho nhỏ giống như một học sinh trung học, trên người cô khoác một cái áo khoác dài rộng thùng thình, lại nhìn như không thấy, như là cả người đều bị bao bọc trong một cái bao vải lớn,
mặt gầy không đủ một bàn tay người đàn ông trưởng thành, chiếc cằm nhọn
như có thể chọc thủng cả tờ giấy, nhưng đôi mắt lại rất lớn, có điều lại hết sức trống rỗng.
Hà Dĩ Kiệt sao lại không tới, không biết là do công việc bận rộn, hay có nguyên nhân gì khác, ánh mắt Tương Tư vẫn
mang chút đờ đẫn, chỉ có lúc Mạnh Thiệu Đình không nhịn được đá văng cửa phòng sinh, trong mắt cô mới có chút động tĩnh, phút chốc lại trở nên
nồng đậm yên tĩnh, có điều khi nhìn kỹ lại, có thể nhìn thấy khóe mắt cô ẩn chứa nước mắt.
Phụ nữ, có phụ nữ nào trên đời, không khát
vọng có một người đàn ông ưu tú như thế lòng không chứa việc gì khác mà
yêu thương mình?
Nhưng cô không có số mệnh này, cô không có số mệnh này.
Cô… chấp nhận số mệnh rồi.
“Thiệu Đình…” Vừa thấy anh xuất hiện, tâm tình vẫn buộc chặt đến lúc này đột
nhiên cũng buông lỏng, bàn tay cô bị mồ hôi thấm ướt không thể gượng dậy nổi, lại còn một trận đau nhức đánh ụp tới, cô lại một phen ngất đi…
Tâm Mạnh Thiệu Đình mới vừa hạ xuống đột nhiên lại treo lên, mặt anh không
còn chút máu, vài bước đã vọt đến bên giường cô, lại chỉ nhìn thấy nửa
giường toàn là máu tươi, đột nhiên anh sợ hãi, sắc mặt cũng biến thành
xanh mét, chỉ cảm thấy đầu gối như muốn nhũn ra, vết thương cũ năm xưa
lại bắt đầu đau, khiến anh chật vật thiếu chút nữa ngã xấp xuống đất.
“Bác sĩ… Cô ấy… Cô ấy bị sao vậy…” Anh không biết làm thế nào mới tìm được
giọng nói của chính mình, lúc trước cô sinh con, anh cũng chưa từng đi
vào phòng sinh làm bạn, mà bây giờ chính mắt anh nhìn thấy, mới tin
rằng, phụ nữ sinh con quả nhiên là chạy một vòng vượt qua Quỷ môn quan,
có điều, có điều bây giờ kỹ thuật hiện đại phát triển, sinh mổ chẳng
phải là rất dễ dàng không cần chịu tội hay sao? Sao cô lại có thể biến
thành như vậy?
“Anh này… Đây là phòng tiệt trùng, không thể tùy tiện đi vào, sản phụ không có việc gì, chỉ là tạm thời bị choáng…”
“Cô nói bậy!” Hai mắt Mạnh Thiệu Đình đỏ lên, lập tức kéo người vừa nói
chuyện nhấc cô ta lên cách xa mặt đất, đôi mắt anh long sòng sọc như
muốn nứt toác ra, giọng điệu nói chuyện đã hung dữ: “Cô ấy chảy máu
nhiều như thế kia cô còn không thấy sao? Cô ấy đau đến hôn mê rồi, cô
còn nói gì mà không có việc gì?”