Tĩnh Tri nhìn biểu
hiện của em gái, trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Hai chị em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa hai người tốt đến nỗi, ngoại trừ
bàn chải đánh răng và bạn trai ra, gần như bất cứ thứ gì hai chị em cũng đều có thể chia sẻ, cùng nhau sống tương thân tương ái suốt mười mấy
năm vậy mà giờ đây, Tĩnh Ngôn, em lại lừa gạt chị thảm như vậy.
Hiện giờ, trước mặt chị em vẫn coi chị là đồ ngốc, trêu chọc, liếc mắt đưa
tình với chồng của chị, em còn muốn lừa gạt chị bao lâu nữa đây? Tĩnh
Ngôn, chẳng lẽ chị em mình lại phải đi đến mức “binh qua tương kiến”
trên đường đi sao? (binh qua tương kiến = gặp nhau là so gươm giáo, ý
nói gặp nhau là phải đánh nhau)
Chị tuyệt đối không muốn như vậy, chưa bao giờ nghĩ muốn như vậy. Anh ta cũng không hề yêu chị,
ngoại trừ em, cho dù bên ngoài anh ta có những phụ nữ khác, chị đều có
thể nhẫn nhịn. Vì ba ba, vì nhà họ Phó, vì bản thân chị cũng còn chưa rõ lòng mình, chị cũng đều có thể nhẫn nhịn, nhưng chỉ riêng một mình em,
Tĩnh Ngôn, chị nhất định không cho phép.
"Tĩnh Ngôn, em cũng đã hai mươi tuổi rồi, không thể cứ không hiểu chuyện như vậy." Ngữ điệu Tĩnh Tri trầm ổn, nhưng ánh mắt trầm trầm rơi vào Tĩnh Ngôn gần như
đang treo nửa người ở trên người Mạnh Thiệu Đình.
Tĩnh Ngôn
bị một trận sợ hãi, dù sao cô ta cũng tuổi cũng còn trẻ, tâm cơ không
tới mức quá sâu, cái nhìn của Tĩnh Tri đầy sắc bén và thấu suốt, làm cho cô ta thấy sợ hãi không tự chủ được, đành ngoan ngoãn đứng thẳng lại,
nhìn lại Tĩnh Tri đầy đáng thương tội nghiệp: "Chị..."
"Được rồi, nếu như em muốn trở về thì cứ nói ra, để chị bảo Thiệu Đình đưa em về nhà." Tĩnh Tri nở nụ cười, lấy khăn tay lau miệng, đứng lên cầm tay
em gái.
Trong lòng bàn tay nhỏ nhắn non mềm kia có rịn chút mồ hôi tinh mịn, Tĩnh Tri làm bộ như không chú ý tới.
"Chị, chị không cùng ra ngoài sao?" Đương nhiên Tĩnh Ngôn thật mừng rỡ, giống như chú cún con, cô ta nhìn chăm chú vào Tinh Tri không rời vẻ đầy
mong ngóng.
"Chị có chút không thoải mái." Thời điểm Tĩnh Tri
nói chuyện, cảm thấy ánh mắt của Mạnh Thiệu Đình phóng sang, cô làm ra
vẻ không biết, buông tay Tĩnh Ngôn ra: "Em về đi thôi."
"Chị, chị không thoải mái thì hãy nghỉ ngơi cho tốt, em cùng với anh rể đi ra ngoài trước đây ! Em cũng đang rất muốn đi mua một chút đồ!" Tĩnh Ngôn
nói xong, liền vui vẻ giống như một đứa trẻ bám vào cánh tay của Mạnh
Thiệu Đình, Tĩnh Tri đứng ở phía sau hai người, nhìn bọn họ đi ra ngoài, trên môi cô dần dần thoáng hiện lên ý cười rất nhỏ.
Đến
buổi chiều, khi Mạnh Thiệu Đình trở về nhà, Tĩnh Tri đã đến một thị trấn nhỏ xa xôi trên đảo Hải Nam. Trên bàn trang điểm trong phòng ngủ có dán một tờ giấy ghi ngắn ngủn bảy chữ: “Cái gì em cũng đều biết hết”.
Trời đã tối từ lâu, Tĩnh Tri tìm một khách sạn để trọ, sau bữa tối tùy tiện ở quán bán hàng ăn hải sản dưới lầu, Tĩnh Tri trở về căn phòng trong
khách sạn để nghỉ ngơi. Cô muốn một mình ra ngoài để yên tĩnh một chút,
suy nghĩ lại một chút về những chuyện mà cô không biết phải đối mặt như
thế nào.
Tắm rửa xong xuôi, Tĩnh Tri liền cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, đầu váng mắt hoa, toàn thân không còn chút sức lực
nào, tiếp theo đó là bắt đầu liên tục nôn mửa không ngừng... Cô cố sức
gắng gượng đi về đến phòng ngủ tìm di động của mình, trong bụng nhộn
nhạo đến khó chịu, giống như là có thứ gì đó đang xé rách mỗi một tấc da thịt của cô... ngón tay không biết làm sao lại chạm được vào phím bấm,
nhưng cô cũng đã bấm được một số điện thoại...
Khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc truyền đến, Tĩnh Tri đã đau đến gần như ngất, nhưng nụ cười vẫn thoáng hiện ra...
"Thiệu Đình... Em đau quá..."