"Phó Tĩnh Tri! Cô làm sao vậy? Cô đang ở nơi nào? Cô *** nói rõ ràng cho tôi!"
Tĩnh Tri nghe được tiếng của anh gầm thét, nhưng cô không còn chút khí lực
để mở miệng, di động tuột xuống, rời khỏi lòng bàn tay... mắt cô trở nên tối đen, cô nhắm chặt mắt lại, nhưng trên môi vẫn đọng lại nụ cười nhợt nhạt... Hoá ra, khi em gặp khốn cảnh, người mà em nghĩ đến trước lại
chính là anh...
Khi cô tỉnh lại, mở mắt ra đã cảm giác thấy
trên mặt có hơi ấm của ánh nắng. Trong căn phòng ấm áp, Tĩnh Tri liếc
thấy người kia đang ngồi ở bên giường. Anh vốn ưa thích sự sạch sẽ, tây
trang và quần áo trong đều phải là lượt cẩn thận tỉ mỉ, nhưng hiện tại,
anh ghé vào nằm ở trên giường của cô, đầu tóc lộn xộn, áo sơmi nhăn
nhíu, quần đầy tro bụi lẫn bùn đất. Anh ngủ rất say sưa, mơ hồ Tĩnh Tri
có thể nghe được tiếng ngáy của anh...
Từ lời kể của y tá cô được biết mình bị ngộ độc thức ăn, có thể là do ăn không được hải sản
rửa ráy sạch sẽ, lại cũng người y tá ấy đã kể lại rằng, cô được Mạnh
Thiệu Đình ôm vào bệnh viện, anh vẫn đợi cho đến khi cô bình yên vô sự
mới trầm tĩnh trở lại, nằm ghé ở bên giường cô ngủ thiếp đi.
Trong lòng Tĩnh Tri mềm mại hẳn, không kìm nội nhẹ nhàng giơ tay định khẽ
vuốt vuốt mái tóc rối tung của anh. Không ngờ, cô mới vừa cử động, Mạnh
Thiệu Đình liền tỉnh lại, đôi mắt vốn đen như mực giờ đây gắn đầy tơ
máu, quanh hốc mắt là quầng thâm tím ngắt, trên cằm chi chít râu, trông
anh thật sự rất nhếch nhác. Nhưng mà giờ phút này trong mắt cô, anh lại
giống như một thiên thần anh tuấn.
Tĩnh Tri toan cười to,
nhưng mới vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên một cái bạt tai hung hăng đập
vào trên mặt cô. Người nọ đầu tóc giống như một con sư tử giận dữ bắt
đầu gầm lên: "Phó Tĩnh Tri! Cô đó. Mẹ nó, cô có muốn chết cũng hãy chết ở nhà họ Phó các người đi cho tôi nhờ... Sao cô lại chạy ra ngoài cách
đến vài ngàn dặm, “thương xuân bi thu” (khóc thương cho mùa xuân mùa thu - ý nói về người nào đó khóc lóc than thở) để tìm cái chết hả, cô cho
là như vậy sẽ
không có người biết cô là vợ của Mạnh Thiệu Đình này sao?
Đúng là, con mẹ nó, thực phiền toái! Cô thật sự muốn chết, cũng đừng có
gọi điện cho tôi khóc lóc chết đi sống lại chứ! CAO, chưa từng bao giờ
lại thấy có người phụ nữ nào lại phiền phức như vậy!"
Mạnh
Thiệu Đình nói xong, xoay người rời đi ra khỏi phòng bệnh, Tĩnh Tri bị
đánh đến hoa mắt, nhưng vẫn nhìn thấy anh đúng là đang khập khiễng đi ra ngoài.
Khi một khắc kia, cô được biết là anh đã nghìn dặm
xa xôi tới đây, vừa mới rồi, một khắc kia, anh ghé vào bên người cô ngủ
say, một khắc lúc cô ngẩng đầu nhìn thấy vẻ tiều tụy kia của anh, Tĩnh
Tri thật sự thấy rất hạnh phúc và thỏa mãn... Nhưng mà, anh đúng là rất
có khả năng, chỉ cần có hai ba câu nói như vậy, khiến cho cô từ Thiên
đường đã rơi xuống Địa ngục.
Tĩnh Tri một mình ngồi máy bay
trở về nhà, tuy anh nổi giận bỏ đi nhưng vẫn để lại người trợ lý ở bên
cạnh để thay anh sắp xếp mọi chuyện.
Sau khi về thành phố A, thẳng đến cuối năm, anh bận rộn không thể dừng được, dứt khoát chuyển
ra ngoài sống, không trở về nhà nữa. Trong lòng Tĩnh Tri mơ hồ suy đoán, anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy mình nữa, bởi vì, việc “Tìm cái
chết" của cô đã làm cho anh hoàn toàn chán ghét cô vì đã làm anh mất hết thể diện.
Thời điểm đầu tháng mười hai, Tĩnh Tri qua Mạnh
Thiệu Tiệm, mơ hồ nghe được tin Mạnh Thiệu Đình lập tức phải đi công tác ba tháng, rốt cuộc cô đứng ngồi không yên. Anh đi công tác ba tháng,
chứng tỏ là không thể ở nhà ăn tết đón năm mới rồi, mà Tĩnh Tri, không
muốn để sự hiểu lầm cứ giằng co giữa hai người bọn họ, lẫn những chuyện
không vui bị mang sang năm mới. Hơn nữa, khoảng thời gian ba tháng không biết sẽ gặp bao nhiêu chuyện xấu, cô có chút không yên lòng.