Edit: hoacodat
Cô nhìn cô con gái nho nhỏ, đôi mắt dường như muốn nhỏ ra nước, cúi đầu
không ngừng hôn trên gương mặt bé rất lâu, lại có chút mệt mỏi tựa người vào trong vòng tay anh…
Mạnh Thiệu Đình lưu luyến không rời
giao con gái cho bảo mẫu xong rồi mới ngồi xuống cạnh mép giường của cô. Hai người lặng im trong chốc lát, một lúc sau, Mạnh Thiệu Đình mới nhẹ
nhàng mở miệng: “Anh muốn đặt nhũ danh cho con
gái là Khả Khả, còn đặt một tên khác cho con, em có đồng ý không?”
Tĩnh Tri hơi giật mình, nghĩ tới bây giờ Thiệu Hiên đã quay về, tự nhiên
cũng gật đầu thuận theo ý anh: “Được, anh nói xem tên gì tốt nào?”
Trên mặt Mạnh Thiệu Đình hơi không được tự nhiên, hơn nửa ngày anh mới cúi
thấp đầu khụ một tiếng nói: “Anh ở châu Úc cũng luôn luôn nghĩ đến việc
này, em nói, tên là Thanh Vũ có được không?”
“Thanh Vũ?” Tĩnh Tri hơi kinh ngạc, sao lại nghĩ đến cái tên lạ như thế? Cô nhịn không được nhìn lại anh, thấy trên mặt anh phảng
phất có chút hồng hồng, cô muốn nhìn kỹ hơn chút, anh lại nhẹ nhàng đặt
cô lên trên giường: “Anh đã cho người làm nấu canh cho em rồi, anh đi
lấy.”
Nói xong, đứng lên liền đi ra luôn.
Tĩnh Tri nằm ở chỗ ấy, xem xét cái tên này, một lúc lâu sau, mặt cô bỗng nhiên đỏ ửng
lên, môi xinh xắn chậm rãi nhếch lên, Thanh Vũ, Thanh Vũ – – thì ra là
thế.
Trong tên Tĩnh của cô có chữ Thanh, trong tên Đình của anh có chữ Vũ, hợp là Thanh Vũ.
Đây là kết tinh tình yêu của bọn họ, là máu mủ ruột thịt của bọn họ, chỉ
cần đọc lên tên này, cũng lập tức có thể nghĩ tới anh đặt tên này có
nghĩa là gì!
Tĩnh Tri hơi giật mình, cảm giác có chút âm ỉ đau,
chỉ cảm thấy trong cơ thể một nửa giống như một vùng đại dương, lạnh lẽo rét thấu xương, một nửa giống như một đồng lửa cháy, đốt cô đứng ngồi
không yên.
Hành động lúc này của anh, cho dù cô có ngốc cũng có thể nhìn ra tình ý thâm sâu trong đó, nhưng vẫn
còn một vấn đề, từ đầu đến cuối vẫn luôn quấy nhiễu cô, để mỗi khi cô
nhớ tới, đều cảm thấy như bị giòi trong xương, làm thế nào cũng không
loại bỏ được, cô gái tên Lâm Nhan Tịch kia, cái cô gái ưu tú sau khi
Mạnh Thiệu Đình rời khỏi cô đi đến châu Úc đã gặp được đó, rốt cuộc anh
muốn làm gì vậy?
Vừa nghĩ đến Lâm Nhan Tịch, cũng không thể
khống chế mà nghĩ đến bữa tối hôm ấy cô ấy gọi điện thoại đến với giọng
điệu nũng nịu mềm mại kia, Tĩnh Tri hơi nghiêng mặt, nửa gương mặt vùi
trong chiếc gối mềm mại, ngẩng đầu, liền nhìn thấy ngoài cửa sổ trời
cũng đã dần tối, lòng muộn phiền cũng càng nhiều
thêm, vừa vặn đúng lúc y tá đến kiểm tra sức khỏe, vết thương phía dưới
cũng cần phải thay thuốc, lăn qua lộn lại một hồi trên người cũng đã đầy mồ hôi dường như làm cho cả tấm chăn cũng ướt đẫm, sức khỏe cô vốn
không tốt, bây giờ còn bị tổn hao hơn nửa cái mạng, cảm thấy sắp chịu
không nổi.
Lúc anh và người làm bưng canh đi vào, cô nhắm hai
mắt chậm rãi lười biếng nói chuyện, đèn trong phòng đã được ai đó mở
lên, cô từ từ nhắm hai mắt nhưng vẫn cảm thấy hoảng sợ, lông mày cau
lại, ánh sáng trong phòng cũng dần tối sầm lại, có người nào đó ở bên
tai nhẹ nhàng gọi cô, Tĩnh Tri, Tĩnh Tri dậy uống chút canh…
Lòng cô thật khó chịu, vừa hận anh vì sao chưa chịu giải thích, bướng bỉnh
nhắm mắt không muốn mở lên, cô rất sợ, sợ nước mắt mình cứ như vậy rơi
xuống.
Mạnh Thiệu Đình gọi vài tiếng, thấy cô vẫn nhắm hai mắt
như cũ, trong lòng nghĩ chắc là cô quá mệt mỏi, bảo người làm mang nước
canh đến phòng nghỉ cách vách, anh cũng đắp kín chăn cho cô, xoay người
ra ngoài.
Dưới ngọn đèn leo lét, chỉ có một mình cô trong bóng
tối, miệng vết thương cũng càng ngày càng đau đớn hơn, làm cô càng cảm
thấy tủi thân, cô sinh hai đứa con, bây giờ phía dưới còn bị cắt một vết kéo, xác định anh ấy càng ngày càng thấy cô chướng mắt, lại nói ở châu
Úc còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang chờ đợi anh, Bình Bình cũng
nói bọn họ muốn đính hôn rồi!
Anh đang tính toán gì thế? Một
chân đạp hai thuyền? Tĩnh Tri càng nghĩ càng tức, cô không thể cứ chấp
nhận như vậy, cô còn suy nghĩ miên man như thế nhất định sẽ điên mất,
bây giờ cô không được ai yêu thương, cô đã không có tình yêu không có
chồng rồi, ngay cả thân thể cũng không thể không có luôn đi?
Suy nghĩ vùng vẫy muốn xuống giường, đâu biết trên người vốn không có chút
lực nào, cái cô y tá kia còn lừa hạt cô, nói cái gì mà có một sản phụ
phòng cách vách vừa sinh con, lại bước đi nhanh như bay, đây là gạt
người mà! Cô rõ ràng đang đau muốn chết đây!
Hơn nữa, ai bị cắt ở chỗ đó một nhát, cô cũng không tin cô ta còn có thể đi nhanh như bay!
Nghĩ lại, cô lại cảm thấy tủi thân ngập tràn lồng ngực, lúc cô sinh con gái
cho anh, anh cứ đến đây nói anh yêu em, anh chỉ yêu em, con gái sinh ra, anh cũng không quản, ném cô một mình ở trong này, chẳng lẽ anh không lo lắng vết thương trên người cô có đau hay không sao? Lòng cô rất bực bội khó chịu mà?
Phụ nữ sau sinh là yếu ớt nhất, tuyệt đối không
được gây chuyện, có điều biện pháp tốt nhất cũng chỉ làgắt gao ôm cô vào trong ngực, Tĩnh Tri nhớ anh, chỉ muốn anh ở bên cạnh cô, cô không muốn anh thoát khỏi tầm mắt mình, nếu mà như thế, cô liền mất khống chế lại
bắt đầu suy nghĩ miên man có phải anh đang gọi điện thoại cho Lâm Nhan
Tịch hay không…
Đúng, tối hôm ấy, anh còn nói chuyện điện thoại với Lâm Nhan Tịch anh anh em em cơ mà…
Tĩnh Tri nghĩ đến đây, liền phiền não, bỗng nhiên nghĩ đến
giờ có lẽ anh
đang dỗ dành Lâm Nhan Tịch cũng nên, bỗng nhiên lại nghĩ đã lâu không
gặp Khả Khả rồi, có điều bây giờ lòng đang rối rắm, lại còn không thể cử động, lập tức không nhịn được lại khóc lên…
Mạnh Thiệu Đình ở
phòng bên cạnh đang nhìn con gái ngủ, cái con nhóc này từ lúc sinh ra
tới giờ cứ ngủ mãi, giữa giấc có tỉnh lại một lần, đôi mắt to tò mò nhìn anh một lúc, còn chưa được mấy phút lại ngủ thiếp đi, Mạnh Thiệu Đình
nhìn không chớp mắt, ngồi cạnh bên giường nhỏ của bé nhìn dáng bé đang
say ngủ, nhìn cũng đã nửa giờ.
Ở lại một lát lại nghe được tiếng khóc của Tĩnh Tri, anh luống cuống chân tay đi qua phòng cô nghỉ ngơi,
cô đã khóc đầy cả mặt, cả gương mặt đều hồng hồng lên rồi, anh hoảng sợ, vội vàng đi qua cúi người nhẹ nhàng ẵm cô lên: “Tĩnh Tri, làm sao vậy?
Có phải vết thương làm đau không? Anh đi gọi bác sĩ đến được không…”
Tĩnh Tri nhịn không được, khẽ vươn tay đẩy anh ra, miệng không giấu nổi vẻ
oán hận: “Mạnh Thiệu Đình, hôm nay anh phải nói rõ ràng với em, rốt cuộc bây giờ anh muốn làm sao? Rốt cuộc anh định bụng sắp xếp em và Khả Khả
ra sao?
Mạnh Thiệu Đình nghe lời cô nói hơi sửng sốt, hơn nửa
ngày cũng không rõ nguyên do hỏi: “Ý em nói là sao? Tất nhiên anh muốn
hai người ở bên cạnh để anh chăm sóc cho tốt…”
“Anh còn trở về châu Úc nữa hay không?” Rốt cuộc Tĩnh Tri không nhịn được, cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề cô quan tâm nhất.
Mạnh Thiệu Đình gật gật đầu: “Tất nhiên phải về, bên kia anh còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý.”
Bác cả đã gọi điện muốn anh phải về nước, anh đang chuẩn bị giải quyết cục
diện rối rắm của công ty họ Mạnh, thuận tiện cũng muốn áp chế sự kiêu
ngạo của Mạnh Thiệu Tiệm, tất nhiên anh phải đi qua xem xử lý công việc ở bên Úc rồi.
“Chuyện quan trọng gì hả?” Tĩnh Tri hỏi lại anh,
cảm thấy tim cũng muốn ngừng đập, cô không dám tưởng tượng, nếu anh thật sự nói ra anh muốn kết hôn, cô có thể sẽ bị ngất xỉu luôn hay không!
Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy đôi mắt sáng trong của cô, hai tay cũng nắm chặt
lấy tấm chăn trải giường, đột nhiên đầu chợt lóe, anh vẫn chưa giải
thích chuyện Lâm Nhan Tịch với cô, chẳng lẽ cô đang hiểu lầm anh muốn về châu Úc gặp Lâm Nhan Tịch?
Lời giải thích dường như muốn bật
thốt ra, Mạnh Thiệu Đình vẫn hơi chút không cam lòng, miệng cô gái này
cứng rắn như thế nào so với ai khác anh càng rõ ràng, một cơ hội tốt như vậy, phải để cô nói ra trong lòng cô đang nghĩ gì đi!
Nhưng lại nhớ lúc này sức khỏe cô đang yếu, anh lại có chút không đành lòng,
miệng nói chuyện không khỏi dịu dàng hơn chút: “Có vài công việc quan
trọng…”
“Công việc gì quan trọng hơn việc con gái anh mới vừa sinh ra không thể ở lại mà phải đi?”
Tĩnh Tri khó thở, hận không thể khoét tim anh ra xem , có phải trái tim
trong đó đã phân đôi rồi, một bên chứa cô và con gái, một bên chứa Lâm
Nhan Tịch!
\
Thấy cô sinh sự, anh mừng khôn tả, trong đôi mắt hẹp dài ánh sáng dần dần lan rộng, đôi môi nhỏ bé cũng nhếch cong lên,
giọng nói anh ấm áp trầm thấp, giữa hai người như có chút không khí gian tình, anh cúi người lại ôm lấy cô, miệng lại nói lời trêu chọc cợt nhã: “Sao? Bây giờ lại muốn hưng sư vấn tội à? Không phải em mặc kệ anh đi
đâu làm gì sao? Sao bây giờ lại để ý anh có trở về châu Úc hay không?
Hửm?”
Tĩnh Tri không thích anh dùng giọng điệu như vậy nói
chuyện với cô, khuỷu tay dùng lực đẩy anh ra phía sau tránh thoát: “Anh
không muốn nói, em cũng không ép anh.”
Tĩnh Tri nói đến đây, hít sâu một hơi, “Hôm nay chúng ta nói rõ ràng đi, nếu trong lòng anh còn
có em, nếu anh thật sự để ý đến con gái, thì ở lại đây, không cần phải
về châu Úc, nếu anh thật sự không bỏ được Lâm Nhan Tịch, vẫn còn muốn
cưới cô ấy, vậy anh trở về đi, con gái tự em nuôi, chắc cũng không để
anh phải bận lòng, sau này cũng sẽ không để anh phải lo lắng, em và con
gái chắc chắn sẽ không quấy rầy đến cuộc sống hai người!”
Cô vẫn quật cường như vậy, vẫn dùng mảnh mai kiên cường che lấp bất lực và sợ
hãi của chính mình, cô vẫn chưa học được, xem anh như người nhà mà dựa
vào, dỡ xuống tất cả phòng bị trước mặt anh, toàn tâm tin tưởng anh ỷ
lại vào anh.
Nhưng cũng may, cuối cùng cô cũng nguyện ý nói ra ý nghĩ trong lòng mình, từ đó đến nay đây xem như cô đã có tiến bộ rất
lớn rồi.
Mạnh Thiệu Đình thở dài một hơi, cánh tay vây lấy cô nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Chờ em ra tháng, anh sẽ về châu Úc.”