Editor: mèo suni
Betaer: Mẹ Bầu
Mạnh Thiệu Đình thở dài một hơi, nhẹ nhàng bao bọc lấy tay cô: "Chờ em hết ở cữ, anh sẽ trở về châu Úc."
Tĩnh Tri xoay mình run lên, cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, cô gần
như không thể tin được vào tai của mình, anh nói anh phải về châu Úc,
anh thà bỏ rơi con gái, cũng nhất định phải trở về châu Úc, anh thật sự yêu Lâm Nhan Tịch, cho nên mới dứt khoát bỏ rơi hai mẹ con cô như vậy...
Nước mắt Tĩnh Tri
chảy xuống không sao cầm được, cô xoay người dùng sức đẩy anh ra, cả
người lảo đảo nhào lên giường, gắt gao cắn mu bàn tay không để cho mình
khóc lên thành tiếng, cô cảm thấy mình giống như là một thằng hề, một
mình ở trên sân khấu nhảy tới nhảy lui để cho người khác vui vẻ, cô thật là khờ, thật là khờ đến tội nghiệp!
Vậy mà lúc nhận điện
thoại của người phụ nữ kia cô vẫn còn ảo tưởng, cho nên lúc Bình Bình
nói với cô rằng, anh muốn đính hôn với Lâm Nhan
Tịch cô vẫn tự tin cho là anh sẽ không bỏ rơi cô. Trái tim đàn ông luôn
luôn bạc bẽo, cô lại ngu xuẩn dùng những sự ôn nhu đến tê dại ấy tự an
ủi bản thân mình!
Mạnh Thiệu Đình thấy cô khóc thành như
vậy, quả thật trở nên mềm lòng, cô vừa mới sinh con, khóc đến thương tâm một hồi như vậy, không may mắc phải bệnh gì, đến lúc đó không phải anh
sẽ tự mình bị đau lòng sao?
Anh đưa tay ôm chặt lấy cô,
bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên lưng của cô,
giọng nói trầm thấp giống như thở dài vang lên: "Anh đi châu Úc đón bác
trai trở về, tiện thể sắp xếp một số chuyện của Phi Đồng, giữ lại một ít người có thể tin được chăm sóc cho nó. Thế em cho rằng anh về châu Úc
để làm cái gì? Hàng ngày cũng không biết trong lòng em đang suy nghĩ cái gì nữa? Nếu như anh thật sự có người khác, thì sẽ không vương vấn không thôi với em như vậy, nếu anh đã muốn em giữ lại đứa nhỏ, đã nói rõ sẽ
không có người khác, thì anh sẽ không tìm mẹ kế cho Tiểu Khả. Nó là hòn
ngọc quý trên tay anh, anh muốn cho nó một gia đình hoàn chỉnh, sẽ không để nó chịu một chút oan ức nào, em hiểu chưa?"
Tĩnh Tri xem nhẹ nửa đoạn trước anh nói, chỉ chú ý đến câu nói cuối cùng kia, nước
mắt lưng tròng hỏi: "Ý của anh chính là, vì
muốn cho Khả Khả một gia đình hoàn chỉnh, nên anh mới có thể ở lại bên
cạnh em, không đi tìm người phụ nữ khác, có đúng hay không? Nói cách
khác, anh là vì con gái mới ở lại, mà không phải bởi vì anh còn yêu em?"
Mạnh Thiệu Đình bị cô nói đến đầu óc choáng váng, nhưng anh vẫn kiên
trì lau nước mắt cho cô. Mi mắt rũ xuống che kín ý cười nhàn nhạt nơi
đáy mắt anh, nhưng giọng điệu của anh mang theo một chút thiếu kiên
nhẫn, nhíu mày nói rằng: "Em cho rằng anh vĩ đại
như vậy? Muốn một người phụ nữ anh không thích sinh ra con của anh? Vì
đứa nhỏ này anh sẽ cưới một người phụ nữ anh không thích sao? Hàng ngày
bên trong cái đầu này của em đang suy nghĩ gì vậy hả? Phó Tĩnh Tri, có
lúc anh hoài nghi rằng, em thật sự quá ngốc, hay là em đang giả bộ ngu
ngốc đây?"
Tĩnh Tri nghe anh nói như vậy, lập tức bị trêu
chọc đến cười rộ lên, giơ nắm đấm nện vào anh, miệng không bỏ qua nói:
"Anh mới ngốc, anh mới ngốc! Anh là đồ ngốc! Em
có tình cảm như thế nào anh, anh không biết sao? Anh là người rất quan
trọng trong lòng em, hết lần này tới lần khác anh đều không tin, hàng
ngày còn nghi ngờ, còn bày ra cái vẻ mặt lạnh lùng cho em nhìn. Người
khác không biết, còn tưởng rằng em thiếu nợ anh mười vạn 80 ngàn . . .
Anh nói một chút xem, đến cùng là ai sai!"
"Thực sự anh còn
muốn hỏi em một chút, cuối cùng là ai sai." Anh nắm chặt hai quả đấm nhỏ của cô đang rơi xuống, giữa lông mày có vẻ nghiêm nghị: "Tĩnh Tri,
chuyện này không phải việc nhỏ tầm thường, đương nhiên anh rất muốn tính toán rõ ràng với em, ngày hôm nay em hãy nghiêm túc cẩn thận nói cho
anh biết, đến cuối cùng em có sai hay không?"
Tĩnh Tri cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi, một lát sau, lại rất thẳng thắn gật đầu: "Đúng, là lỗi của em, thật xin lỗi."
"Không phải anh nhất định ép em phải nhận sai, anh cũng không phải là người có bụng dạ hẹp hòi, chỉ là Tĩnh Tri à, em hãy đặt mình trong hoàn cảnh của anh mà suy nghĩ một chút. Nếu như anh lấy tư cách là người yêu của em
đứng bên cạnh Phó Tĩnh Ngôn để làm em bị tổn thương, em sẽ cảm thấy
trong lòng mình ra sao? Em có biết hay không, sau khi sự kiện kia xảy
ra, suốt cả đêm anh đều không hề chợp mắt. Anh không dám chợp mắt bởi
toàn bộ thành phố đang ồn ào huyên nào, tiếng chửi rủa và nhục nhã vang
đầy trời. Anh vẫn không hề để ý, anh cũng không hề khổ sở, chỉ là anh
không hiểu, anh một lần lại một lần tự hỏi lòng mình, anh có lỗi gì với
em? Những chuyện anh làm chưa tốt ở chỗ nào, tại sao em làm ra chuyện
như vậy đối với anh, tại sao em nhẫn tâm đối xử với anh như vậy? Anh
không ngừng tự hỏi mình, nhưng không có được một đáp án, đêm hôm ấy, dài như một thế kỷ vậy! Tĩnh Tri em có biết hay không, em có biết anh làm
gì để cố vượt qua hay không?"
Anh thong thả lại bình thản kể lại hồi ức, làm cho nước mắt cô rơi lã chả, quay lại ôm chặt lấy anh,
áp mặt ở trước ngực anh. Cô đưa tay vuốt ve mái tóc của anh, kề sát vào
trên mặt của anh: "Xin lỗi, em xin lỗi, khi đó em đã điên rồi, em điên
rồi nên mới có thể làm ra chuyện như vậy, em mới vừa ghi âm xong, liền
hối hận ngay. Em vội vàng trở lại tìm anh ta, nhưng đã không còn kịp, em chạy đến công ty tìm anh ta, em bắt lấy anh ta dùng sức mà đánh... anh
biết không Thiệu Đình, đó là lần đầu tiên trong đời em hận một người như vậy, hận đến muốn giết chết hắn. Hắn đã lừa em, hắn đã nói sẽ không
truyền đoạn ghi âm ra ngoài, em còn bắt hắn phải lập giấy làm đảm bảo,
nhưng bản thân hắn vốn là ma quỷ, hắn hoàn toàn không giữ chữ tín...
Thiệu Đình, anh phải đề phòng hắn đó, hắn sẽ không nói cái gì mà ân tình
đạo nghĩa đâu, tim phổi của anh ta đã mục nát, không chừng lại như
thiêu thân muốn làm ra chuyện gì đó. Thiệu Đình, anh nhất định phải đề
phòng hắn, có biết hay không?"
"Hiện tại đã biết lo lắng rồi sao?" Trái tim anh bị lời nói của cô làm cho ấm lên. Anh ôm lấy cô lau
khô nước mắt cho cô: "Đừng khóc, cẩn thận không có sau này mắt sẽ bị
đau, mọi chuyện đều đã qua rồi , may là chúng ta vẫn không mất nhau, đây chính là may mắn trong bất hạnh, Tĩnh Tri, sau này khi ở chung một chỗ
chúng ta phải đối xử với nhau tốt hơn, không thể giằng co như vậy nữa."
"Vâng! Vậy còn Lâm Nhan Tịch. . ."
"Cái gì mà Lâm Nhan Tịch, làm sao bây giờ còn băn khoăn đến người không có liên quan như vậy?"
Anh dở khóc dở cười, thực sự không hiểu nổi người phụ nữ này tại sao lại hay nghĩ khó khăn như vậy?
"Bình Bình nói hai người sắp đính hôn, hiện tại anh không quay về, anh định sắp xếp cho cô ta như thế nào?"
Mạnh Thiệu Đình hận không thể đưa tay bóp mặt cô: "Em đừng nghe Bình Bình
nói bậy, anh làm sao có khả năng đính hôn với người phụ nữ khác?"
"Bình Bình sẽ không gạt em. . ." Từ trong lòng Tĩnh Tri đã sớm tin tưởng,
nhưng vẫn cố ý làm khó dễ anh, anh hành hạ cô nhiều ngày như vậy, sau
khi mang thai bảy, tám tháng, không một ngày nào cô được trôi qua được
thoải mái, cô không thể buông tha anh dễ dàng như vậy!
"Không phải vậy, khi nào hết ở cữ em và anh cùng đi châu Úc? Vừa vặn em cũng được gặp mặt Phi Đồng. . ."
Mắt Tĩnh Tri sáng rực lên, rồi lại có chút lúng túng cúi đầu: "Thiệu
Đình... Anh nói, khi Phi Đồng và Tiểu Khả trưởng thành, hai đứa có thể
xem thường em hay không... Thân thế chúng nó như vậy..."
Mạnh Thiệu Đình thấy tâm tình của cô giảm sút, cúi đầu hôn cô một cái nhẹ
giọng động viên: "Khi hai đứa trẻ trưởng thành, bọn chúng sẽ hiểu
chuyện, sẽ hiểu nỗi khổ tâm trong lòng chúng ta, sẽ càng hiểu em hơn.
Bọn chúng là thịt cắt ra từ trên người em, là đứa con ruột thịt của em.
Cõi đời này, làm gì có đứa con nào thật sự oán hận mẹ của mình chứ?
Huống chi còn có anh, thằng nhóc Phi Đồng này khi trưởng thành nếu dám
nói hỗn với em cái gì, anh không thể không đánh nó!"
Tĩnh Tri xì một cái bật cười, lại bất mãn trừng anh: "Anh chỉ biết đánh người, em không cho phép!"
"Anh còn chưa đánh em đã che chở cho con như vậy, xem ra sau này Phi Đồng bị em chiều hư, rồi Tiểu Khả cũng bị em nuông chiều thành một đứa nhỏ
nghịch ngợm thích gây sự, lúc đó em có khóc cũng không khóc được!" Vừa
rồi Mạnh Thiệu Đình mới chỉ hôn nhẹ cô một cái, cảm thấy còn chưa đủ,
anh lại cúi đầu, tìm môi cô đặt lên đó một nụ hôn, vừa hôn vừa cúi đầu
vẻ đầy ám muội hỏi: "Bác sĩ nói phải mất bao lâu... Ừmình... Mới có
thể... Cái kia?"
Tĩnh Tri mặt đỏ như máu, nhưng bị anh hôn
đến đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng nói rằng: "Ít nhất phải một hai
tháng nữa..."
"Nơi đó còn đau hay không?" Khi hôn, hô hấp
của anh hơi trở nên dồn dập, vội vàng buông cô ra, ngón tay có vết chai
mỏng, quan tâm lau đi vệt nước mắt bên môi cô, nhưng vẫn ghé vào bên tai cô xấu xa hỏi một câu. . .
Mặt Tĩnh Tri nóng như lửa đốt, một lúc lâu, cô mới cắn môi kề sát mặt ở trong ngực của anh: "Đau chứ."
Mạnh Thiệu Đình ôm lấy thân thể gầy yếu của cô lại thấy đau lòng, hối hận,
lúc nãy anh không nên cố ý chọc giận cô, làm cô khóc một lúc như vậy.
Anh chỉ tự trách mình ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về đôi vai gầy
gò của cô: "Không sao rồi, không sao rồi, sau này chúng ta không sinh
con nữa. . ."
Tĩnh Tri không đồng ý, đưa tay bấm một cái vào trên eo của anh: "Em còn muốn sinh con trai cho anh."
Cô vẫn luôn cho rằng, đàn ông giống như anh, nên có một đứa con trai xuất sắc để kế thừa tất cả của anh mới tốt!
Nhưng Mạnh Thiệu Đình nghiêm nghị lắc đầu: "Tĩnh Tri, chúng ta có thể có một
đứa con như thế là đủ rồi, anh không thể để cho em mạo hiểm nữa, mà bản
thân anh cũng không dám mạo hiểm. Em ngoan ngoãn nghe lời anh đi, anh
không đành lòng để cho em chịu đau đớn như vậy nữa."
Cả
người Tĩnh Tri ra sức chúi vào ngực anh, cô cảm thấy có nỗi hổ thẹn sâu
sắc đối với anh, nhưng lại không biết nói ra thế nào. Anh nhận thấy
trong lòng cô có suy nghĩ, liền nâng cằm của cô lên, bắt cô phải nhìn
thẳng vào anh, sau đó mới chậm rãi nói rằng: "Biết bao vất vả, đến bây
giờ anh và em mới có thể ở chung một chỗ với nhau. Hơn nữa, Tĩnh Tri,
bây giờ em cũng qua 30 tuổi rồi, gần đây sức khỏe của em lại không tốt,
nếu như lại để em mạo hiểm mang bầu một lần nữa, thật sự nếu xảy ra
chuyện gì, em bảo anh phải làm sao bây giờ? Em suy nghĩ một chút xem,
trong lòng em luôn sợ anh gặp chuyện không may, chẳng phải trong lòng
anh cũng lo lắng cho em như vậy hay sao? Hai chúng ta còn phải cùng nhau đi hết cuộc đời, em có hiểu hay không?"
Tĩnh Tri ra sức gật đầu, nắm lấy cánh tay của anh nửa ngày nói không nên lời. Hồi lâu sau,
cô mới khẽ nói: "Vâng... Em cũng hơn ba mươi tuổi rồi, liệu có thể đến
một ngày nào đó anh sẽ chê em già hay không? Anh còn có thể yêu em được
bao lâu?"