Tĩnh Tri ra sức gật đầu, nắm lấy cánh tay của anh nửa ngày nói không nên
lời. Hồi lâu sau, cô mới khẽ nói: "Vâng... Em cũng hơn ba mươi tuổi rồi, liệu có thể đến một ngày nào đó anh sẽ chê em già hay không? Anh còn có thể yêu em được bao lâu?"
"Anh bao nhiêu tuổi nhỉ?" Mạnh
Thiệu Đình cúi đầu cười, nhẹ nhàng siết chặt thân thể của cô vào trong
ngực, muốn đổi tư thế để cô nằm được thoải mái.
Mắt Tĩnh
Tri hơi chuyển động, trong lòng tính toán một lát, chợt thoải mái, cười
rạng rỡ: "Anh cũng rất già, tóm lại, anh già hơn em, em không sợ!"
Anh chán nản cúi đầu, chóp mũi cọ xát vào cổ của cô, giọng nói trầm thấp
nghe giống như tiếng đàn khuấy động trong đêm khuya vậy: "Hả? Chê anh
già phải không? Em có muốn thử một chút hay không... tới đây nào!"
Mặt cô từng chút từng chút đỏ rực lên, màu đỏ nhuộm ửng từ gò má đến cái cổ trắng tuyết. Cánh môi kiều diễm màu hồng nhạt như màu sắc của cánh hoa, làm anh không sao cầm lòng được, liền đặt một nụ hôn tỉ mỉ lên đó. Khi
môi anh lướt qua mỗi một tấc da thịt của cô, toàn thân Tĩnh Tri run
lên, tình cảm cứ thế lan tràn, chạy dọc theo mạch máu của cô lan ra khắp tứ chi. Cô không sao thốt nên lời, cũng không đẩy anh ra nổi, thân thể
mềm nhũn nằm ở trong ngực anh, không thể động đậy!
Dường như cô đã bị mất đi toàn bộ ý thức, thân thể và trái tim giống như bị tách
rời ra. Cô ngơ ngác nhắm hai mắt lại, không biết qua bao lâu, anh mới
nhẹ nhàng buông cô ra, để lại bên tai cô từng tiếng gọi tên cô nghe rất
dịu dàng : "Tĩnh Tri, Tĩnh Tri. . . . . ."
Cả đời cô chưa
từng có niềm hạnh phúc như vậy, cả đời cô cũng chưa từng được vui sướng
thỏa mãn như vậy. Cho tới giờ phút này được anh ôm vào trong ngực, giữa
hai người cũng không còn chút ngăn cách và hiềm khích, cuối cùng hai
trái tim đã được gắn bó mật thiết bên nhau, cuộc đời này của cô giờ đây
mới trở nên bình yên!
Một tuần sau đó, cô cắt chỉ xuất viện. Mạnh Thiệu Hiên không tới, nói là trong công ty có chuyện quan trọng
cần xử lý. Cố Lưu Tô cũng không đến, trước đó đã gọi điện thoại tới, nói là đi nghỉ phép ở Canada với Lục Phóng, đuổi cũng không về. Người tới
đón cô cũng chỉ có Thanh Thu, nhưng điều làm cho Mạnh Thiệu Đình và Tĩnh Tri sững sờ kinh ngạc chính là Thẩm Bắc Thành, người tưởng như đã bốc
hơi khỏi thế gian này bỗng nhiên cũng tới.
Thậm chí anh và Thanh Thu còn một trước một sau tới bệnh viện.
Tĩnh Tri kinh ngạc nhìn Thanh Thu mấy lần . Thanh Thu vẫn giữ bộ mặt hờ hững như cũ, chỉ khi Tiểu Khả tỉnh lại, cô mới tươi cười rạng rỡ chơi với
con bé. Qua một tuần, cô bé đã đẹp hơn khi mới ra đời, ít nhất da
dẻ cũng không còn những nếp nhăn đỏ hỏn nữa, để lộ ra làn da trắng
tuyết và đôi mắt đen láy, quả thực bé đã được kế thừa từ mẹ của mình.
Thanh Thu duỗi một ngón trỏ đưa tới bàn tay nhỏ bé của cô bé, cô bé liền túm chặt lấy ngón tay của cô không chịu buông. Hai cánh tay nhỏ trắng
trẻo mũm mĩm như ngó sen, nhìn thật đáng yêu. Thanh Thu trêu Tiểu Khả
một lúc, lát sau không nhịn được liền khẽ cắn cánh tay nhỏ của bé con.
Từ đầu đến cuối Thẩm Bắc Thành cũng không hề nhìn Thanh Thu dù chỉ một
chút. Anh chỉ ngồi ở bên cạnh thấp giọng thì thầm cái gì đó với Mạnh
Thiệu Đình. Tĩnh Tri nhìn thần sắc của hai người kia, một người vẻ thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra, một người thì căng thẳng nhưng ra vẻ
không quan tâm, nhưng thật là có chút đau đầu không nói ra được.
Đợi bảo mẫu và người hầu dọn dẹp mọi thứ ổn thỏa, quần áo và sữa bột của
Tiểu Khả cũng đã chuẩn bị kỹ càng, Mạnh Thiệu Đình mới xoay lại nói Tĩnh Tri và Thanh Thu: "Chúng ta đi thôi."
Thanh Thu đứng dậy,
vừa ngẩng đầu lên, thì thấy Thẩm Bắc Thành đã đi ra phòng bệnh. Cô chỉ
nhìn thấy một bóng lưng thẳng tắp lướt qua ở trước mắt, khóe môi cong
lên, nở một nụ cười nhợt nhạt, cô cũng không để tâm tới tình cảnh này ở
trong lòng.
Mạnh Thiệu Đình tự mình ôm Tiểu Khả, cùng Tĩnh
Tri đi ra ngoài. Lúc ra khỏi phòng bệnh, trong nháy mắt Tĩnh Tri chợt
nhớ ra chuyện gì đó, xoay mặt hỏi Thanh Thu: "Thanh Thu, Tương Tư đâu?
Mấy ngày nay mình không gặp cô ấy, cô ấy thế nào rồi? Sao hôm nay không đi chung với cậu vậy?"
Thanh Thu cũng lắc đầu một cái,
gương mặt hiện rõ vẻ hơi buồn bã không nói ra được: "Mình cũng không rõ
lắm, cô ấy không liên lạc với mình."
Tĩnh Tri nhìn Mạnh
Thiệu Đình: "Thiệu Đình, anh và Hà tiên sinh quan hệ rất thân thiết, anh có biết hiện giờ hai người bọn họ như thế nào không?"
Mấy
ngày nay Mạnh Thiệu Đình cũng không thấy Hà Dĩ Kiệt, nghe cô hỏi như vậy chỉ nói rằng: "Thế này đi, để lát nữa khi về nhà, anh sẽ gọi điện thoại cho hỏi Dĩ Kiệt giúp em, được không ?"
Lông mày Tĩnh Tri
liền nhíu lại, vừa đi ra ngoài, vừa khẽ nói: "Ngày đó khi nhìn thấy cô
ấy, em đã luôn cảm thấy cô ấy có điều gì đó là lạ, khí sắc cũng không
được tốt. Anh nói xem, rốt cuộc Tương Tư và Hà tiên sinh đã xảy ra
chuyện gì vậy? Thiệu Đình, sau khi Tương Tư được Hà tiên sinh đón trở
về, chẳng phải anh đã nói hai người họ đã hòa thuận rồi sao?"
Mạnh Thiệu Đình khoác chiếc áo khoác vào cho cô, nắm chặt tay cô nói rằng:
"Khi yêu con người luôn suy nghĩ lung tung, hai người bọn họ cũng chưa
thể hòa thuận ngay được đâu? Cho tới tận bây giờ anh cũng chưa hề nghe
thấy nói rằng Dĩ Kiệt có người phụ nữ khác, ngay cả một chút tin tức bên cạnh đường viền các tờ báo nhỏ cũng không có!"
Tĩnh Tri
nghe anh khẳng định như vậy, không khỏi hơi thở phào nhẹ nhõm: "Anh nói
như vậy thì em an tâm rồi. Tương Tư tuổi còn nhỏ, em vẫn coi cô ấy như
em gái mình, thực sự rất lo lắng cho cô ấy."
"Điều quan
trọng nhất với em bây giờ là hãy lo lắng cho bản thân, em gầy đến không
còn được hai lạng thịt đâu. Trước tiên phải bồi bổ cho thân thể của mình cho tốt đã, đừng có bận tâm nhiều đến người khác nữa."
Mạnh Thiệu Đình vừa nói dứt lời, ba người bọn họ đã ra khỏi căn phòng nhỏ
của bệnh viện, khi bước ra sảnh chính Tĩnh Tri hơi
sửng sốt một chút.
Thẩm Bắc Thành đứng dưới một gốc cây khô, một cô gái xinh xắn lanh lợi
đang dựa vào trong ngực anh, trong khi đó tay của anh lại vòng ngang
hông cô gái kia, nhìn rất thân mật. Cô gái kia đang hơi nghểnh đầu, nhẹ
nhàng hôn Thẩm Bắc Thành.
Theo phản xạ, cô lập tức nhìn
Thanh Thu, nhìn thấy trên mặt Thanh Thu không chút gợn sóng, thậm chí
vẫn giữ bộ dạng mỉm cười như lúc chơi đùa với Tiểu Khả.
Trong lòng Tĩnh Tri thoáng thấy chua xót, rồi lại vui mừng, Thanh Thu thật sự đã buông xuống được rồi, cho nên cô ấy mới bình tĩnh như vậy. Đâu có
như cô, chỉ cần một cuộc điện thoại, cô đã tự dằn vặt chính bản thân
mình chết đi sống lại...
Lúc này Thẩm Bắc Thành cũng đã nhìn thấy bọn họ đi ra. Cánh tay anh cứng đờ, liền nhẹ nhàng đẩy Lạc Tương
ra. Còn đang hôn anh, gương mặt của Lạc Tương cũng không khỏi đỏ bừng
lên. Cô ta xoay người lui lại một bước, vừa đúng lúc nhìn thấy Thanh
Thu, con ngươi của cô ta liền hơi giật lên một cái, nhưng nháy mắt lại
đôi mắt lại đỏ lên ngay được. Cô ta lập tức che cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt cũng rơi xuống...
Tĩnh Tri trợn mắt há hốc mồm, hành động của người phụ nữ này cũng thật là cao tay!
"Chị Thanh Thu! Chị Thanh Thu, em còn tưởng rằng chị không bao giờ đồng ý
trở về nước nữa. Hàng ngày em đều rất lo lắng cho chị... em thật hối hận vì không tự mình nói với chị một tiếng xin lỗi... Chị Thanh Thu, chị
đừng tức giận với Bắc Thành nữa có được hay không? Em và anh ấy thật
lòng yêu nhau, bọn em không hề cố ý, thật sự là không có cách nào. Em
không hề cố ý, Bắc Thành cũng không hề cố ý... Nhưng chuyện tình cảm,
không ai có thể miễn cưỡng được, chị Thanh Thu..."
Sở Lạc
Tương khóc lóc thảm thiết như đóa hoa lê đẫm nước mưa, toàn thân cô ta
run rẩy, nhào vào trong lồng ngực Thanh Thu. Tĩnh Tri nhìn cô ta thấy
căm ghét đến cực điểm. Những lời này vừa mới nghe thì không thấy có gì
lạ, nhưng lại vô cùng tinh tế, lập tức cảm nhận ngay được tâm tư của
người phụ nữ này rất độc ác, từng câu từng chữ đều như đâm vào tim của
Thanh Thu. Nếu Thanh Thu còn yêu Thẩm Bắc Thành, giờ phút này tất nhiên
cô sẽ sụp đổ vì không chịu nổi, nhưng may mắn là Thanh Thu cũng đã hoàn
toàn buông xuống rồi ...
Quả nhiên, cho dù Sở Lạc Tương khóc đến không ra tiếng, nhưng từ đầu đến cuối, sắc mặt Thanh Thu vẫn bình
tĩnh, khóe môi vẫn mỉm cười đứng sừng sững như núi không nhúc nhích.
Lông mày Thẩm Bắc Thành từng chút từng chút nhíu lại. Bàn tay giấu trong ống tay áo xiết chặt lại đầy căng thẳng, rồi lại buông ra. Mãi đến cuối
cùng, cả thân thể lẫn sắc mặt âm trầm của anh gần như nhỏ ra nước, cũng
không còn vẻ điềm tĩnh như thường ngày.
Người phụ nữ kia,
người phụ nữ có tên gọi là Triển Thanh Thu kia, đã rời xa anh không chút do dự, rời đi một cái là đi suốt một năm rưỡi, thật là một người phụ nữ nhẫn tâm. Dựa vào đâu mà cô vẫn có thể bình tĩnh như vậy? Dựa vào đâu
mà chỉ đánh mắt thôi cô cũng không thèm liếc nhìn anh một lần? Dựa vào
đâu mà cô lại không kích động giống anh, không bất an như anh. Tại sao
cô không giống như anh, từ giờ phút nghe thấy tin tức của cô trở về, tất cả sự bình tĩnh thường ngày của anh liền biến mất?
Mà giờ
đây, hành động của Sở Lạc Tương lại càng làm cho anh nhíu mày! Lời nói
này của cô ta có ý gì chứ? Anh và cô ta thật lòng yêu nhau từ bao giờ
thế nhỉ?
Nhưng cuối cùng chỉ vì mối quan hệ lớn lên bên nhau từ nhỏ nên anh cũng không thể nào quyết tâm dứt khoát vạch trần cô ta.
"Sở tiểu thư, cô có lầm lẫn không vậy?" Nghe cô ta khóc gần xong, Thanh Thu mới chậm rãi ung dung mở miệng nói, đồng thời nhẹ tay nhẹ chân đẩy cô
ta ra. Cô hơi cúi đầu, mỉm cười nhìn Lạc Tương, khuôn mặt đẹp như hoa
của cô ta trở nên thất sắc vì khóc lóc: "Hai người nam chưa cưới, nữ
chưa gả, thật lòng yêu nhau muốn ở chung một chỗ, thì có gì sai chứ? Sở
tiểu thư không nên xin lỗi tôi."
Hiển nhiên Lạc Tương bị
phản ứng của cô làm kinh sợ đến mức ngây dại, một lúc lâu mới lắp ba lắp bắp mở miệng, có chút không dám tin: "Thanh Thu... Chị Thanh Thu,
chị... chị thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi."
Thanh Thu dần dần thu lại ý cười, giọng nói thoáng ẩn chứa chút kiên
quyết: "Sau này Sở tiểu thư đừng nên nói như vậy nữa. Từ lâu tôi và Thẩm tiên sinh đã không còn bất kỳ sự liên quan nào rồi, cô nói như vậy, sẽ
khiến cho người khác hiểu lầm thì sẽ không hay lắm. Được rồi, tôi phải
đi đây, Sở tiểu thư, tạm biệt."
Thanh Thu nói xong, cũng
không để ý tới Lạc Tương đang trợn mắt há hốc mồm, chỉ xoay mặt mỉm cười nhìn Tĩnh Tri, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Cô nhàn nhạt nói
với Tĩnh Tri vài lời, lại cúi đầu khẽ hôn Tiểu Khả đang ngủ say, hẹn hôm nào đi uống trà với cô, sau đó chào tạm biệt Mạnh Thiệu Đình, rồi lập
tức xoay người, thong thả đi đến nơi đỗ xe của mình, mở cửa xe, lên xe,
khởi động máy, rời đi.