Nhưng ngày hôm sau, các cô đã không thể nói được lời từ biệt với Tương Tư...
"Tôi không hiểu rốt cuộc anh còn muốn như thế nào nữa! Hà Dĩ Kiệt, tôi
mời anh vì anh là bạn tốt của Thiệu Đình suốt nhiều năm qua, tôi mời anh là vì ở đây anh là nhân vật có tiếng tăm lớn, là một quan chức như bậc
cha mẹ của mọi người, thế nhưng lần này, chẳng lẽ anh không cảm thấy
rằng mình đã làm quá phận hay sao? Tương Tư mới chỉ là một cô gái trẻ
mới hai mươi tuổi đầu, cho dù hai nhà các người có là kẻ thù truyền
kiếp, nhưng chuyện đó có liên quan gì đến cô ấy cơ chứ? Cha mẹ cô ấy đã
sớm chết, mọi ân oán gì cũng nên kết thúc, anh đối xử với một cô gái nhỏ như vậy, Hà Dĩ Kiệt, anh làm vậy thật sự không thấy lương tâm của mình
bị áy náy hay sao?"
Ngay khi đang nói chuyện, Tĩnh Tri bật
thốt lên câu nói. Cô nói chuyện này ra, ngay cả Thanh Thu cũng phải cau
mày nhìn Tĩnh Tri. Cô cũng không phải là người sợ phiền phức, nhưng
Tĩnh Tri lại dám nói ra với Hà Dĩ Kiệt những lời thế này, mình là người
bình thường dĩ nhiên cũng cần phải cân nhắc trước khi nói một chút!
Mạnh Thiệu Đình ôm Khả Khả ngồi ở bên cạnh, nhưng bộ dạng làm như không hề
nghe thấy Tĩnh Tri nói những lời kia vậy, chỉ cúi đầu chăm chú cho con
gái bú sữa bình. Toàn bộ suy nghĩ của anh dường như
chỉ tập trung vào trên người cô con gái trắng hồng mũm mĩm kia, thậm chí ngay cả khi cô bé thư thái bú bình sữa, nơi khóe miệng bắt đầu ói ra
chút bọt sữa, anh cũng có thể nhìn mà cảm thấy rất vui vẻ.
Hà Dĩ Kiệt ngồi ở sau bàn làm việc, người thư ký ngồi bên cạnh sắc mặt tái xanh một mảnh, vẻ đầy lo sợ bất an nhìn mấy người này nhưng cũng không
dám lên tiếng.
"Vậy rốt cuộc Tương Tư đã đi đâu chứ?" Tĩnh Tri thấy anh không nói lời nào, sự tức càng
tăng thêm: "Anh đã không cần cô ấy, anh cưới người khác, cũng được, vậy
hãy để cho Tương Tư cùng đi ra nước ngoài với tôi, từ nay về sau, hai
người “nhất đao lưỡng đoạn” (một nhát dao cắt làm đôi - ý nói đoạn tuyệt với nhau), cũng không cần phải gặp lại nhau nữa!"
Hà Dĩ Kiệt chợt ngẩng đầu lên, nhìn Tĩnh Tri chậm rãi nói: "Nhất đao lưỡng đoạn” ư?"
"Đúng vậy, “nhất đao lưỡng đoạn”!" Tĩnh Tri không chút yếu thế: "Ở với anh, Tương Tư đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy, coi như người nhà cô ấy đã thiếu nợ anh chuyện gì, hiện tại cũng thanh toán xong hết rồi ! Bây giờ anh đã có thể lập tức kết hôn với người khác được rồi, không còn phải
băn khoăn vì chuyện của Tương Tư mà một chân đạp hai thuyền nữa !”(một
chân đạp hai thuyền – tương tự như câu nói “Bắt cá hay tay” ở Việt Nam – ý nói người không chung thủy trong tình yêu )
"Tôi thật sự
không biết cô ấy đã đi đâu." Hà Dĩ Kiệt không hề tức giận bởi những lời
nói kia của Tĩnh Tri, ngay cả thái độ cũng tỏ ra tốt đến khác thường
Ngay cả Tĩnh Tri và Thanh Thu, Tương Tư cũng không hề liên lạc...
Trong lòng Hà Dĩ Kiệt chợt nổi lên chút sợ hãi.
"Anh không biết sao? Suốt bốn năm qua cô ấy vẫn luôn đi theo bên cạnh anh
mà, từ ngày từ Cam Túc trở về đến nay, cũng đã hơn một năm rồi, vậy mà
người phụ nữ của mình, người phụ nữ mà anh đã nuôi dưỡng suốt bốn năm
qua, anh lại có thể nói anh không biết cô ấy đi đâu sao?" Lần này Tĩnh
Tri thật sự đã quá tức giận, nói với Hà Dĩ Kiệt những lời không còn một
chút phong độ nào nữa!
Hà Dĩ Kiệt trầm mặc.
Tĩnh Tri vừa tức vừa nóng ruột, lại lo lắng hiện giờ Tương Tư chỉ có một
mình như thế, lại không biết được cô gái nhỏ kia có thể đi đâu, vì vậy
Tĩnh Tri không sao chịu đựng nổi nữa, cô nói như phát cuồng: "Hà Dĩ
Kiệt, thật sự không biết phải gọi anh là cái quái gì nữa! Lương tâm của
anh cũng mang vứt cho chó ăn đi! Thật sự mắt của Tương Tư đã bị mù rồi
mới có thể yêu một người đàn ông như anh..."
"Tĩnh Tri..."
Mạnh Thiệu Đình ôm Khả Khả, đưa tay kéo tay Tĩnh Tri, nhìn cô lắc đầu
một cái, bọn họ đều là người ngoài, nói gì thêm đi nữa, cũng có chút hơi quá phận.
"Đúng vậy, tôi chẳng phải là cái quái gì, tôi
không có lương tâm, tôi đã phụ lòng Tương Tư, tôi thừa nhận, mấy người
còn muốn nói thêm điều gì với tôi nữa thì
hãy nói một lần này cho đủ đi, bằng không hôm nay đã ra khỏi cửa này, đừng có để cho tôi còn phải nghe lại những lời như vậy nữa... Như lời cô đã nói đó, tôi đã sắp phải kết
hôn, nếu như có một lời nói bóng nói gió nào truyền đi, truyền tới tai
phu nhân của tôi, chọc cho cô ấy mất hứng..."
"Hà Dĩ Kiệt
anh không phải là người!" Giữa lúc đó Thanh Thu chợt thuận tay cầm lấy
cái ly trà quăng luôn xuống đất, kêu “choang” một tiếng, cắt ngang luôn
lời nói của Hà Dĩ Kiệt, tiểu Khả cũng sợ hết hồn, cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo, òa lên khóc...
Mạnh Thiệu Đình vội vàng ôm con gái nhẹ nhàng vỗ về, phải một lúc lâu sau tiểu Khả mới ngoan ngoãn không khóc
nữa, nhưng bộ dạng vẫn nghẹn ngào không ngừng, trên hàng lông mi dài vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt lung linh sắp rơi xuống, khiến Mạnh
Thiệu Đình không khỏi đau lòng, miệng nói vỗ về cục cưng cục cưng không
ngừng...
Thanh Thu đứng ở đó, nhìn dáng vẻ không chút ngượng ngùng của người đàn ông kia, cô nhớ tới Thẩm Bắc Thành, nhớ tới những
gì đã trải qua giữa hai người bọn họ. Giờ đây lại đến lượt Tương Tư,
thật sự cô cảm thấy dường như lịch sử lại lặp lại ...
Lạc
Tương đẩy cô ngã xuống, hại cô mất đi đứa nhỏ. Cô tức điên người, nổi
giận chất vấn anh, nhưng không ngờ anh lại nói với cô rằng, không phải
Lạc Tương cố ý, còn muốn cô không nên nói gì nữa... bởi nếu để cho Lạc
Tương nghe thấy những lời này, sẽ khiến Lạc Tương rất đau lòng, cô ấy đã rất tự trách mình rồi ...
Đúng vậy, chỉ có một câu thật xin lỗi, một câu tự trách, dù sao đứa con của cô cũng đã chết rồi !
Thanh Thu nghiến chặt hàm răng, chợt cười lạnh một tiếng: "Hà Dĩ Kiệt, không
trách được người khác nói, vật họp theo loài, mấy người đều là dạng
người ích kỷ! Tôi cũng không nói gì nữa. Từ trong lòng mình, tôi chỉ có
lời chúc mừng đối với anh, tôi cầu chúc, mong ước cho Hà tiên sinh anh,
cả đời này cũng đừng mơ tưởng sẽ đạt được ước nguyện, mong ước cho anh
sẽ phải ngồi ở vị trí cao đó mà phải chịu cô độc suốt quãng đời còn lại
của mình! Đời này anh cũng đừng mơ tưởng được sống cùng với người mình
thích! Bởi vì ... anh không xứng đáng được có điều đó!"
Thanh Thu nói xong, quay mặt lại bước ra phía bên ngoài, bỏ đi. Tĩnh Tri cũng xoay người lại đi ra ngoài. Mạnh Thiệu Đình ôm tiểu Khả nhìn Hà Dĩ Kiệt một cái, đợi hai người phụ nữ kia đi ra ngoài, lúc này mới nói: "Dĩ
Kiệt, cậu có nhớ hay không, có một lần cậu và Bắc Thành đã nói với tôi,
nếu như mình đã xác định được mình yêu một người, vậy thì bất kể thế
nào, cũng không được dễ dàng buông tay cô ấy ra. Cuối cùng tôi cũng đã
hiểu ra, cũng đã làm được, còn cậu thì sao?"
Hà Dĩ Kiệt
không nói gì, chỉ chống hai tay ở trên bàn làm việc, bàn tay chậm rãi
cuộn chặt lại. Một lúc lâu sau, anh chợt nặng nề thở dài một hơi, nói
rất nhỏ, tựa như chất chứa nỗi đau thương cực kỳ sâu đậm, ngữ điệu lộ rõ vẻ xa xăm: "Thiệu Đình, tôi thật sự bất đắc dĩ, cậu cũng cho rằng..."
Cậu cũng cho rằng, cô ấy bị đánh thì trong lòng tôi thấy vui vẻ lắm sao?
Cậu cho rằng, cô ấy rơi lệ thì tôi có thể thật sự thờ ơ hay sao? Cậu cho rằng, hiện giờ cô ấy bặt vô âm tín mà tôi không chút sợ hãi hay sao?
Không, Thanh Thu nói rất đúng, không phải là tôi không quan tâm, mà là tôi
không có tư cách, không có tư cách biểu hiện sự quan tâm của mình ra với cô ấy...