Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Cô Muốn Sinh Con Gái


trước sau



Không, Thanh Thu nói rất đúng, không phải tớ không quan tâm, mà là không có tư cách, không có tư cách thể hiện ra là tớ quan tâm. . . . . .

Đêm hôm đó, nếu lúc Đỗ Phương Phương vung roi, anh ngăn cô ta lại, anh ôm lấy Tương Tư, đưa đi bệnh viện, sau đó anh an ủi cô, nói cho cô biết, anh vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ở bên cạnh cô, , người anh thích là cô, như vậy có phải anh sẽ không áy náy như bây giờ không?

Nhưng anh đã không làm vậy, lúc Tương Tư nằm trên mặt đất sắp chết, anh lại ôm Đỗ Phương Phương nói lời tâm tình ngọt ngào, lúc Tương Tư bị cô ta bắt cút đi ngay lập tức, anh chỉ còn thiếu chưa đổ thêm dầu vào lửa, lúc anh ở trước mặt Tương Tư, nói với Đỗ Phương Phương rằng, Tương Tư cũng chỉ là một người phụ nữ anh bao nuôi, trò vui anh cũng đã diễn, sao còn mặt mũi nói với Thiệu Đình, với Tĩnh Tri, với Thanh Thu, xin lỗi, tớ có lỗi với Tương Tư, người tớ yêu vẫn là cô ấy, tớ có nỗi khổ tâm, tớ quan tâm tới Tương Tư. . . . . .

Anh còn chưa vô sỉ đến trình độ này!

Mạnh Thiệu Đình chưa từng thấy Hà Dĩ Kiệt như vậy, bọn họ làm anh em nhiều năm như vậy, cậu ấy luôn luôn thâm trầm kín kẽ, chưa bao giờ biểu hiện suy nghĩ trong nội tâm ra mặt, dù là ba người bọn họ uống rượu với nhau, lúc say cậu ấy cũng chưa từng thả lỏng, tất nhiên ngôn ngữ và nét mặt cũng không hề vượt khuôn phép, cậu ấy là một nhà chính trị trời sinh, tàn nhẫn như rắn, nhưng lại giảo hoạt như cáo. Những năm này ở trên quan trường càng thuận buồm xuôi gió, kẻ thù chính trị lại không nắm được nhược điểm nào, cậu ấy hoàn toàn có thể tự mình leo lên cao. Vì thế Mạnh Thiệu Đình không sao nghĩ ra, rốt cuộc là vì sao cậu ấy lại cố chấp muốn kết thân với nhà họ Đỗ như vậy.

Quả thật nhà họ Đỗ quyền thế ngập trời, là gia tộc cao quý nổi tiếng dậm chân một cái thì cái thành phố ngọa hổ tàng long này cũng phải run rẩy ba cái, nhưng đường làm quan của Hà Dĩ Kiệt vẫn rất bằng phẳng, đâu cần vội vàng chạy đến dựa vào đại thụ như vậy?

Nhưng nhìn vẻ mặt chán chường và cô đơn của bạn mình vào lúc này, Mạnh Thiệu Đình không có cách nào nói thêm điều gì. Dù sao tình yêu, giống như uống nước, lạnh nóng tự biết, dù anh là anh em thân thiết, cũng không có quyền quản cuộc sống riêng của người khác.

Nghĩ tới đây, cuối cùng Thiệu Đình trầm mặc thở dài, vỗ nhẹ trên vai anh, chậm rãi nói: "Chúng ta làm anh em đã nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ chỉ có tớ và Bắc Thành làm phiền cậu, cậu chưa bao giờ cần đến sự giúp đỡ của bọn tớ, cho tới bây giờ, tớ cũng không biết rốt cuộc cậu đã gặp phải chuyện gì mà khiến cậu đột nhiên quyết định kết hôn với thiên kim nhà họ Đỗ. Nhưng tớ biết, nhất định là cậu gặp phải chuyện phiền toái rất lớn, mà cậu cũng không biết làm sao, chỉ có thể dùng biện pháp như thế. Chỉ là Dĩ Kiệt à, lúc con người còn sống, dù có rất nhiều điều muốn theo đuổi, quyền lực địa vị thật mê người, thế nhưng cô đơn và khổ sở, cũng như hình với bóng. Cậu nhìn tớ bây giờ, không còn là Nhị thiếu oai phong một cõi của quá khứ nữa, cũng không ra vào trong giới đại gia, nhưng tớ có một người vợ yêu thương mình sâu đậm, có một con gái bảo bối đáng yêu như thế này. Tớ về đến nhà, có người chờ tớ... lúc mệt mỏi tớ có một nơi để dừng chân, tớ cảm thấy lúc này tớ rất hạnh phúc, thực sự là hạnh phúc."

Hà Dĩ Kiệt cúi đầu, vẫn luôn trầm mặc, đến cuối cùng, anh ấy chợt ngẩng đầu lên, đôi con ngươi luôn luôn sắc bén và thâm trầm bỗng trở nên u ám. Lúc này, hoàng hôn đã buông xuống, trong phòng làm việc không mở đèn nên không thấy rõ được vẻ mặt của anh, nhưng thoáng nhìn vẻ mặt của anh lúc này khiến người ta cảm thấy thương cảm.

Mạnh Thiệu Đình thấy anh như vậy, trong lòng biết nhất định bạn mình cũng tự trách. Nhưng anh cũng biết, ở quan trường có biết bao nhiêu chuyện bất đắc dĩ, anh không thể ép buộc Dĩ Kiệt tiếp nhận quan niệm cuộc sống của anh. Dù sao, mỗi người đều có điểm yếu của mình, đều có ranh giới cuối cùng không cách nào vượt qua, có lẽ Hà Dĩ Kiệt, cũng đang bị dồn đến đường cùng.

Tiểu Khả đang được ba ôm trong lòng, chợt u ơ mấy tiếng, cái miệng nhỏ không có răng cười toe toét với ba. Mạnh Thiệu Đình nhìn con gái cưng chiều không dứt, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cô bé liền bật cười, đôi mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào giống như là hoa đào tháng ba, làm cho người ta nhìn đến há mồm thở dốc về phía bé không thôi.

Ánh mắt Hà Dĩ Kiệt như bị cô bé thu hút. Anh nhìn chằm chằm vào Tiểu Khả đang ở trong ngực Mạnh Thiệu Đình. Một đứa bé nhỏ như vậy, chính là kết tinh tình yêu của bọn họ. Anh hoảng hốt nhớ lại, trước kia Tương Tư đã từng nói với anh y, em cũng sẽ sinh con gái cho anh. . . . . .

"Cô bé thật là xinh đẹp." Hà Dĩ Kiệt vươn tay, phủ ở trên mặt Tiểu Khả, anh rất cẩn thận, sợ mình làm đau cô bé. Sự dịu dàng này anh cũng đã từng biểu lộ ra với Tương Tư.

"Đúng vậy, ai thấy con bé cũng đều nói vậy, chỉ có Tĩnh Tri rất lo
âu." Nói đến con gái, Mạnh Thiệu Đình vui vẻ, đến cả mi tâm cũng dãn ra.

"Tại sao? Xinh đẹp có gì là không tốt?" Hà Dĩ Kiệt không hiểu, cau mày hỏi.

Mạnh Thiệu Đình trêu chọc con gái, cũng không ngẩng đầu đáp: "Tĩnh Tri nói, con gái dáng dấp xinh đẹp, không biết là phúc hay là họa, mặc dù tớ cũng lo lắng, nhưng tớ nghĩ, tớ là cha nó. Nếu như ngay cả con gái mình mà tớ cũng không thể chăm sóc tốt cho nó, vậy thì tớ không xứng làm ba của con bé. Tóm lại, tớ còn sống một ngày, tất nhiên là tớ phải che chở con bé một ngày."

Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng gật đầu, bên môi thoáng nở một nụ cười nhợt nhạt: "Tương Tư cũng đã nói, phải sinh con gái cho tớ, nói con gái là ngoan ngoãn nhất, nuôi con trai đều là nuôi sói mắt trắng, cưới vợ là quên mẹ, chỉ có con gái mới là áo bông tri kỉ, có thể ở với chúng ta cả đời. . . . . ."

Mạnh Thiệu Đình xoay mặt lại, nhìn thấy một bên mặt của Hà Dĩ Kiệt đang hướng về phía cửa sổ. Trên gương mặt của anh có nét dịu dàng nhàn nhạt, lúc nói đến Tương Tư, giọng nói anh cũng trở nên dịu dàng, chỉ có điều Dĩ Kiệt lại không biết đến sự biến đổi này thôi.

Có lẽ, cho tới bây giờ Hà Dĩ Kiệt cũng không biết rằng , anh yêu Tương Tư đến mức độ nào. Có lẽ, rất nhanh anh sẽ phải hối hận, nhưng như vậy thì sao đây, anh đã tạo nên tổn thương cho cô, trên đời này mấy khi có chuyện gương vỡ lại lành như truyện cổ tích đây?

"Dĩ Kiệt, tốt nhất cậu hãy suy nghĩ một chút, nhưng bây giờ việc cấp bách, là phải tìm Tương Tư, tớ, Tĩnh Tri và Thanh Thu đều phải ra đi, không nhìn thấy Tương Tư an toàn, nhất định Tĩnh Tri sẽ không yên lòng."

Hà Dĩ Kiệt vừa nghĩ tới căn nhà trống rỗng, đã cảm thấy trong lòng cực kỳ khổ sở, nhưng lúc này anh lại không muốn biểu lộ ra quá nhiều. Tương Tư ra đi, chưa chắc đã phải là một chuyện không tốt, có khi cô ở lại sẽ còn phải chịu khổ sở hơn bao giờ hết.

"Cám ơn cậu, Thiệu Đình." Anh muốn nói, nếu tìm được Tương Tư, cậu hãy nói cho tớ một tiếng. Nhưng rồi anh lại sửa lại, xoay người về cửa sổ, giọng nói của anh giống như từ một nơi xa xôi vọng đến.

"Nếu tìm được cô ấy..., nếu có thể mang cô ấy đi được... thì cậu hãy mang cô ấy ra nước ngoài, đừng nói với tớ tung tích của cô ấy."

Bởi vì trong lòng anh vẫn còn tồn tại chút chờ mong cuối cùng, chờ mong cô sẽ không thất vọng vì anh không quá sâu, chờ mong cuối cùng cô vẫn sẽ để lại cho bọn họ một đường lui nho nhỏ.

Mạnh Thiệu Đình nhìn anh, cũng có chút kinh ngạc. Ban đầu khi anh và Tĩnh Tri đoạn tuyệt quan hệ, lòng dạ anh cũng không ác độc đến mức độ như vậy, Hà Dĩ Kiệt, rốt cuộc tình cảm đối với Tương Tư của cậu có được mấy phần đây?

"Được." Trong lòng Thiêu Đình cảm thấy có chút không đáng thay cho Tương Tư, nhưng anh vẫn không nói thêm gì, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì Thanh Thu và Tĩnh Tri đều đã đi ra ngoài, bằng không, không chừng hai người sẽ bị tức chết.

"Tớ đi đây." Mạnh Thiệu Đình đổi tư thế ôm Tiểu Khả. Anh dựng cô bé lên, con bé này đặc biệt thích được người khác ôm như vậy. Cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét không ngừng kêu a a, nước miếng cũng tràn ra, Mạnh Thiệu Đình cũng không ngại, cúi đầu hôn bé, bé càng vui mừng hơn, nước miếng dính đầy mặt Mạnh Thiệu Đình, kêu to lên. Mạnh Thiệu Đình vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiểu Khả, đã cảm thấy tất cả những không vui trong lòng đều biến mất sạch sẽ. Anh cũng không nhiều lời với Hà Dĩ Kiệt nữa, ôm con gái đi ra khỏi phòng làm việc của Hà Dĩ Kiệt.

Tiếng cười và tiếng kêu vui sướng huyên náo của Tiểu Khả dần dần biến mất. Hà Dĩ Kiệt chậm rãi ngồi xuống, trầm mặc một lúc, anh ấy đốt một điếu thuốc, cái bật lửa đầu sư tử khảm kim cương lạch cạch một tiếng mở ra, ngọn lửa màu xanh bật ra, không gian chiều ta u ám có thêm chút ánh sáng nhạt.

Gương mặt điển trai nhuộm vẻ đau thương bị phơi ra dưới ánh lửa, nếu như bây giờ có người nào đó nhìn thấy bộ mặt này của Hà Dĩ Kiệt, nhất định sẽ bị sợ hãi. Cả đời anh đều đeo một tấm mặt nạ trên mặt, có ai biết rằng, đến cuối cùng, chính người phụ nữ bị anh đánh mắng, không coi ra gì kia, lại có thể tự tay vén chiếc mặt nạ của anh lên, cướp đi trái tim của anh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện