Một tuần sau, thời gian lên đường đã đến, bởi vì hành trình đã sớm sắp xếp
xong xuôi, hơn nữa tất cả công việc trong nước cũng đã giải quyết ổn
thỏa, đã bàn giao xong, nên không thể không đi. Mặc dù trong lòng Tĩnh
Tri lo lắng cho Tương Tư, nhưng nghĩ tới Mạnh Thiệu Đình đã để lại trợ
thủ đắc lực tiếp tục ở lại trong nước tìm Tương Tư, cô cũng hơi yên tâm
một chút.
Dù sao, cô còn có cuộc sống tương lai cần phải chuẩn
bị, cô còn có người nhà ở bên cạnh, cuộc sống của cô giờ đây không thể
rời xa khỏi gia đình.
Thanh Thu đi chuyến bay chậm hơn cô 1 ngày, nên cô cùng Cố Lưu Tô, Lục Phóng và Thẩm Bắc Thành đi tiễn Tĩnh Tri và Thiệu Đình.
Hà Dĩ Kiệt không tới, nói là bận đi mừng thọ lão tướng quân nhà họ Đỗ, anh là cháu rể nên không thể trốn được, tất nhiên phải đến thủ đô một
chuyến.
Mấy người đàn ông ở chung một chỗ thoải mái chia tay
nhau, hẹn có dịp sẽ cùng uống rượu chơi bóng với nhau, mấy người phụ nữ
thì đã khóc loạn lên, Cố Lưu Tô vẫn xinh đẹp như xưa, mặc cái áo khoác
dài đỏ rực lửa, với giày cao gót 10 phân, tóc dài ngang lưng xoăn như
tảo biển, xõa ra trên vai và trước ngực, miệng đỏ tươi chúm chím, vẫn
trang điểm đậm như xưa, nhưng vẫn không làm cho người ta có cảm giác tầm thường. Tĩnh Tri và Thanh Thu đều khóc, nhưng Cố Lưu Tô không hề có
phản ứng gì, đứng ở bên cạnh đẩy đẩy hai người: "Cũng không phải là cả
đời không được gặp lại. Lúc nào muốn gặp chị đây bay thẳng sang tìm hai cô, khóc cái gì?"
Thanh Thu nhìn Cố Lưu Tô, không lên tiếng, chỉ cầm tay Tĩnh Tri, khóc không ngừng. Tĩnh Tri biết trong lòng Thanh Thu
đang rất khổ sở, cuộc đời hai người bọn họ từng có một quãng thời gian
giống nhau, nên Tĩnh Tri hiểu được vì sao Thanh Thu lại khổ sở!
"Đi Pennsylvania học cho tốt nhé, sống thật tốt vào, nếu như cảm thấy người đó tốt thật sự, đối xử thành thật, tốt với cậu, thì cậu hãy ổn định
cuộc sống ở đó...”
Tĩnh Tri dặn đi dặn lại, mắt Thanh Thu ngấn lệ gắng sức gật đầu: "Cậu cũng phải sống thật tốt, khi nào rảnh mình sẽ
đến thăm Tiểu Khả."
"Mình sẽ không để Tiểu Khả quên người mẹ nuôi này!" Tĩnh Tri đưa khăn giấy cho cô ấy, liền nghe thấy tiếng loa vang
lên, trong lòng cô có chút mất mát, nhìn về cửa sân bay phía xa xa: "Nếu như Tương Tư cũng có ở đây, cũng có thể tới tiễn chúng ta, thì tốt biết mấy...”
Thanh Thu cũng xoay người sang chỗ khác. Sân bay người
đến người đi, nhưng cũng sẽ không có một cô bé xinh đẹp, nụ cười chói
lọi xuất hiện trước mặt các cô, khiến người ta vui thích, ríu rít gọi
chị Thanh Thu, chị Tĩnh Tri...
"Đi thôi." Mạnh Thiệu Đình tới ôm
lấy vai Tĩnh Tri. Cô quay người lại nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh,
trong mắt hiện rõ rành rành
tình cảm sâu đậm, cảm thấy trong lòng ấm áp. Hình như sự lạnh lẽo và nỗi khổ sở khi chia tay lúc trước đã tan đi mấy phần, cô gật đầu một cái, cầm tay của anh: "Vâng, đi thôi."
Lục
Phóng đi tới bên cạnh Cố Lưu Tô, nhẹ nhàng ôm lấy hông của cô. Thẩm Bắc
Thành đứng ở một bên, ánh mắt rơi vào trên người Thanh Thu. Hôm nay
Thanh Thu mặc một cái áo khoác ngoài màu cà phê đậm kiểu dáng Hàn Quốc,
đi đôi bốt nhung thấp cổ đế bằng, mái tóc dài được búi lên cao, gương
mặt không son phấn, đôi mắt khóc đến đỏ ửng. Thẩm Bắc Thành nhíu nhíu
lông mày, anh đút một tay trong túi áo khoác, từng bước từng bước đi tới trước mặt Thanh Thu, "Triển Thanh Thu, chúng ta nói chuyện một lát."
Tĩnh Tri mới vừa xoay người, lời nói của Thẩm Bắc Thành loáng thoáng bay vào trong tai của cô. Lúc qua cửa kiểm tra an ninh, cô không nhịn nổi quay
đầu lại liếc mắt nhìn. Cặp đôi trời sinh kia, nam cao lớn khôi ngô tuấn
tú, tài năng xuất chúng; nữ thanh tú xinh đẹp lại nhẹ nhàng thoát tục
như tiên, nếu như có thể tu thành chính quả, chẳng phải là một mối duyên tốt đẹp sao?
Mạnh Thiệu Đình thấy cô không ngừng quay đầu lại, không khỏi nhìn theo tầm mắt của cô: "Sao vậy? Đang suy nghĩ gì?"
Đầu ngón tay Tĩnh Tri quệt nhẹ nước mắt đọng lại, cười nhẹ một tiếng, chợt
nhẹ nhàng rúc vào trong ngực Mạnh Thiệu Đình. Cô cụp mắt xuống, khe khẽ
mở miệng: "Đang suy nghĩ, nếu người có tình cảm với nhau trên đời này
đều có thể thành người một nhà, thì tốt biết bao?"
"Em có một mối duyên tốt, là lại muốn người ở bên cạnh cũng có thể được như vậy. Nhưng em cần phải biết rằng, chuyện đời khó liệu, không trải qua sóng gió, ai biết đến cùng đối phương có phải là người thuộc về mình hay không?"
Tĩnh Tri im lặng không nói, vừa ngẩng đầu, thấy Thanh Thu đứng ở đó bất
động. Bởi vì là mùa đông, dù cho Thanh Thu mặc áo bông dày cộm, nhưng cô vẫn không bị lộ ra vẻ béo mập chút nào. Cô đứng thẳng, sống lưng thẳng
tắp, lộ rõ đường cong duyên dáng. Ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu của
cô hắt lên làn da trắng như tuyết, vẻ mặt cô lạnh nhạt và điềm tĩnh,
dường như, vốn dĩ cô không nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước mặt
mình , chỉ cách có một bước.