"Tiểu thư, cô không sao chứ? Cô có muốn một ly đồ uống nóng hay không?" Tiếng nói
của nhân viên phục vụ dè dặt vang lên ở bên tai.
Tĩnh Tri
chậm rãi quay sang, nở nụ cười đẹp đến động lòng người mà lại thật thê
lương: "Đương nhiên, thời tiết thế này, thích hợp nhất là được uống một
cốc lớn chocolate đen nóng rồi."
"Vâng, cô chờ cho một lát."
Nhân viên phục vụ rời đi, Tĩnh Tri nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ đã tối
đen. Tĩnh Ngôn, em hận chị cũng được, oán chị cũng được, chị chỉ hy
vọng, em lại đừng có mắc thêm lỗi lầm nữa.
Chị là vợ của anh ấy, chị không muốn bị mất đi anh ấy, đúng là chị đã vì tư lợi của mình mà làm em bị tổn thương rồi.
Uống xong một cốc lớn chocolate nóng, Tĩnh Tri mặc chiếc áo choàng vào
người, choàng quanh cổ một chiếc khăn phula màu xám bằng sợi thô. Thanh toán xong cô để lại một chút tiền buộc-boa, đẩy cánh cửa thủy tinh ra,
đi vào trong bóng tối mịt mùng.
Đứng ở phía ngoài cửa quán
rượu, cô nhìn đồng hồ, bảy giờ bốn mươi năm... Cô hít sâu một hơi, cúi
đầu đi vào trong qua chiếc cửa xoay lớn màu vàng lộng lẫy. Khi cô đi
vào, trong nháy mắt đó, vừa vặn Mạnh Thiệu Tiệm đi ra, trong lúc hoảng
hốt anh thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu đen gầy yếu quen thuộc, xoay
người nhìn lại thì cũng đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Mạnh Thiệu Tiệm yên lặng đứng thẳng một hồi, trong khoảng khắc, trong lòng
anh chuyển động rất nhanh, cúi đầu lấy di động ra gọi một cú điện thoại.
Cúp điện thoại, cặp môi giống như đao khắc kia thoáng căng thẳng, người phụ nữ này chính ra phải là vợ của anh... Nhưng mà, đã lướt qua nhau mất
rồi.
Anh không còn chần chờ nữa, tiếp tục đi nhanh đi về
phía trước. Không vội, tính tình của cậu em trai anh từ trước đến nay
cực kỳ rõ ràng, bọn họ không thể dài lâu được.
Nhưng mà anh
đã quên, cho dù lúc trước anh không đào hôn, người mà anh phải cưới lại
không phải là Tĩnh Tri, mà chính là Tĩnh Nghi.
“Minh minh
chi trung, tự hữu thiên ý” (giữa sự sáng tối, đều có ý trời) Hơn nữa,
chút chuyện nhân duyên và số mệnh đều là do trời đã định trước.
Mạnh Thiệu Đình đã dặn dò trước ở
đại sảnh của quán rượu khi Tĩnh Tri đi vào nhờ giúp đỡ. Do vậy, nhân viên phục vụ đã ân cần đưa cô đi thẳng đến
thang máy dành cho khách quý, ấn nút tầng 88.
Thanh máy đi
cực kỳ nhanh, chạy một lèo không hề dừng lại, Tĩnh Tri thoáng quay mặt
lại, nhìn vách thang máy gần như có thể coi là một tấm gương, soi lại
thân mình, Từ khi từ ở Hải Nam trở về đến giờ, cả người cô gần như đã
gầy đi một vòng, Tĩnh Tri yên lặng thở dài một tiếng, hi vọng, toàn bộ
mọi chuyện đến lúc này đều được quên hết sạch sẽ.
"Mạnh phu
nhân, mời đi bên này." Nhân viên phục vụ cực kỳ ân cần nghiêng người dẫn đường, Tĩnh Tri thoáng cằm, mỉm cười nói: "Cảm ơn."
Người
nọ có chút “thụ sủng nhược kinh” (được sủng ái mà thấy sợ hãi) nhìn lại
cô. Thấy cô cười chân thành vẻ mặt hiện ra sự ôn hòa, càng không khỏi
nảy sinh sự kính cẩn, ra khỏi thang máy chỉ vài bước đã đến bên ngoài
căn phòng.
Người hầu nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó liền tránh ra đứng ở một bên: "Mạnh phu nhân, mời ngài vào."
Tĩnh Tri mở ví ra lấy chút tiền đưa tới: "Cảm ơn cô, Hẹn gặp lại." Giọng nói của cô cực kỳ nhu hòa, dung mạo lại tao nhã mà khéo léo, làm cho người
ta có cảm giác muốn tới gần. Người phục vụ nhận tiền buộc-boa, nói lời
cảm tạ rồi rời đi. Tĩnh Tri lại hít sâu một hơi, xoay người lại, cánh
cửa kia, cũng đã hé mở một khe nhỏ...
Mạnh Thiệu Đình đứng
nghiêng người dựa vào khung cửa. Anh ngậm một điếu thuốc, híp mắt đánh
giá cô từ trên xuống dưới. Trời lạnh như vậy mà cả người anh chỉ có
chiếc khăn tắm buông lỏng ở trên eo.