Chương 497:
Editor: May
Nếu quả thật muốn chia tay, vậy cũng được, anh vẫn phải gặp mặt em một lần, chính miệng nói với em rồi mới đi chứ? Mà bây giờ, đây coi như là cái gì? Âm thầm bỏ đi, anh ném một mình em ở trong này, anh chưa từng nghĩ, em phải làm như thế nào ư?
Thế nhưng nếu thật sự gặp, nếu thật sự nghe anh nói ra hai chữ chia tay lạnh lùng kia, em làm sao có thể chịu được? Có phải anh cũng sợ hãi thấy em liền không có biện pháp đi dứt khoát lưu loát như vậy không? Vì thế dứt khoát không nói, liền lòng dạ cứng rắn rời đi? Hay anh lại che giấu, có chuyện gì khó nói, không thể nói với em?
Tâm cô loạn như ma, dứt khoát cầm điện thoại trong phòng khách bấm số di động của anh, một lần lại một lần, nhưng chỉ là giọng nữ máy móc lạnh lùng kia. Cô ôm điện thoại, ngồi ở bên giường, lại như mê muội không ngừng bấm dãy số vô ích kia...
Không biết trong cuộc đời của bạn từng trải qua lúc như vậy hay chưa? Rõ ràng người kia sẽ không nhận điện thoại của bạn nữa, rõ ràng người kia sẽ không còn trả lời tin nhắn của bạn nữa, thế nhưng bạn lại vẫn không khống chế được, không khống chế được bấm dãy số đã thuộc lòng kia. Sau đó, nghe một tiếng một tiếng tút tút không gián đoạn kia, liền rất thỏa mãn. Tiếp đó, lại soạn từng tin từng tin nhắn gửi cho anh, cuối cùng chính là chờ đợi dài dằng dặc, hoặc là một ngày, hoặc là cả một đêm, đợi đến sáng sớm tỉnh lại, di động vẫn còn nắm ở trong lòng bàn tay, nhưng đã trở nên nóng hổi. Mà nước mắt trên mặt, cả đêm đều chưa từng khô...
Anh sẽ không trở về nữa, điện thoại di động của anh không còn khởi động máy một ngày hai mươi bốn tiếng để chờ bạn nữa, anh cũng sẽ không vì một tin nhắn của bạn liền cuống quít gọi điện thoại lại nữa. Vào lúc anh quyết định buông tha bạn, đã vứt bỏ bạn ở ngoài cuộc sống, tất cả chuyện bạn làm, trong mắt của anh, chỉ là buồn cười ấu trĩ.
Tôi không biết các bạn có từng trải qua như vậy hay không, nhưng tôi biết rõ ràng, cô gái đang trải qua giai đoạn như vậy, các cô rất đáng thương, cũng làm cho người ta rất đau lòng... Nếu như không biện pháp cho cô tình yêu trước sau như một, vậy không nên cho cô hi vọng và cơ hội.
--------------
"Cô mang thai, có thai tròn tám mươi ngày." Sau khi bác sĩ đeo kình mắt thật dày cẩn thận nhìn tờ xét nghiệm, nói như đinh chém sắt.
Chuyện này vốn nằm trong dự liệu, đến bệnh viện kiểm tra, cũng chỉ là xác định một chút.
Nhưng lúc bác sĩ nói ra những lời này, Tĩnh Tri vẫn nhịn không được tinh thần hoảng hốt một chút. Cô ngồi chỗ đối diện cửa sổ, ngoài cửa sổ là một gốc cây rất lớn không biết tên, mới thay lá, mang theo màu xanh tươi tốt, bộ dáng
"Cám ơn ông." Tĩnh Tri nhận tờ xét nghiệm, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm, thanh tú và sạch sẽ, nhưng lại gầy đi rất nhiều, chỗ hốc mắt cũng là một mảnh tối xanh đã lâu chưa tan bớt.
"Bác sĩ, tôi còn muốn hỏi một chuyện." Tĩnh Tri do dự hồi lâu, nhưng vẫn hỏi ra tiếng. Trước đó vài ngày cô vẫn ốm đau bệnh tật, cô lo lắng đứa nhỏ trong bụng sẽ không khỏe mạnh.
"Trước đây tôi từng xảy thai, nhưng về sau đã sinh một đứa nhỏ, chỉ là trước đó vài ngày tôi vẫn bệnh, thân thể rất không tốt. Tôi muốn hỏi một chút, tình huống đứa nhỏ trong bụng tôi thế nào, tôi có cần chú ý gì không?"
Tĩnh Tri nói rất chậm, giọng nói cũng rất trầm thấp, vẻ mặt cũng lộ ra bất an và hoảng hốt, nhưng bác sĩ già này làm nghề y cả đời, trải qua chuyện đời muôn hình muôn vẻ, lập tức hiểu lo lắng của cô, cười an ủi nói: "Nhìn tình hình hiện này, tất cả đều là bình thường, nhưng cô đã nói từng sảy thai, một khoảng thời gian
trước, thân thể lại không tốt, như vậy ba tháng đầu lần mang thai này, cô nhất định phải đặc biệt cẩn thận, đặc biệt chú ý. Chú ý thức ăn hợp lý, cũng cần rèn luyện nhỏ thích hợp, một mặt có thể tăng cường thể chất của cô, mặt khác cũng sẽ có lợi với đứa nhỏ trong bụng."
Bác sĩ nói xong liền đưa tới một quyển sách nhỏ do bệnh viện mình in ấn, trong đó có tất cả chuyện cần phải chú ý trong quá trình mang thai, bao gồm tháng nào nên đặc biệt bổ sung dinh dưỡng gì, đều viết rất rõ ràng. Tĩnh Tri nhận lấy cẩn thận cất xong; "Cám ơn bác sĩ, tôi sẽ làm theo những gì ông nói."
"Như vậy thì tốt, nhất định khám thai đúng định kỳ, chẳng may có sự cố phát sinh đột xuất, chúng tôi cũng có thể nhanh chóng làm chuẩn bị kịp."
Tĩnh Tri gật gật đầu, liền đứng lên xoay người ra ngoài.
Cố Lưu Tô đang chờ ở bên ngoài, thấy cô đi ra vội vàng đi qua hỏi: "Thế nào?"
Sắc mặt Tĩnh Tri yên lặng như trước, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu: "Là mang thai, đã hơn hai tháng."