Chương 498:
Editor: May
Cố Lưu Tô tùy ý cuốn tóc dài thành một búi tóc, chị mặc áo khoác ngoài nhung dê lớn màu đen cực kỳ đẹp đẽ quý giá, vóc người cao gầy có lồi có lõm, mắt phượng mê người trên khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay nhướng lên, không có trang điểm, trên môi chỉ thoa son môi màu quất, thoạt nhìn thủy nộn và đáng yêu. Lúc này vừa nghe nói Tĩnh Tri thật sự mang thai, chị tựa nhớ ra cái gì đó, ánh mắt lặng yên ảm đạm đi một chút, nhưng nháy mắt liền biến mất.
"Vậy cần phải chú ý, sau này cũng không thể lại gây khó khăn cho thân thể của mình, đây chính là hai người." Cố Lưu Tô kéo tay cô vỗ vỗ, thấy cô là một bộ dáng suy nghĩ viễn vong, trong lòng biết trong lòng cô không dễ chịu, chị cũng không nói cái gì nữa. Dù sao một người phụ nữ sinh con một mình, thật sự cần dũng khí rất lớn, hơn nữa trong lúc này cần chịu đựng chua xót và giày vò, cô độc và thống khổ, tuyệt đối vượt xa tưởng tượng.
Cố Lưu Tô lộ nụ cười sầu thảm, chị là người hiểu rất rõ, hiểu rất rõ.
"Lưu Tô, em phải làm sao bây giờ?" Tĩnh Tri để mặc chị dắt đi, tinh thần hoảng hốt đi ra ngoài. Lại làm mẹ lần nữa, chuyện vốn nên hạnh phúc vui vẻ, nhưng cô lại cười không nổi. Nếu như Thiệu Đình còn đang bên người cô thì tốt biết bao, ít nhất cô không cần một mình đón nhận đứa bé đến. Thế nhưng anh rời đi, cô lại không rõ anh đi đâu.
Về sau, cô lại ở sân bay đợi tròn ba ngày, vẫn luôn không có bóng dáng của anh. Tĩnh Tri liền nghĩ ở trong lòng, nếu anh có ý trốn cô, vậy sao cô có thể gặp được anh? Anh có mấy trăm loại phương pháp thần không biết quỷ không hay rời đi, nếu như anh không muốn gặp lại cô.
Lưu Tô nhíu mày, "Làm sao bây giờ? Tìm anh ta trở về, nếu như em yêu anh ta, em không thể không có anh ta."
"Thế nhưng anh ấy không muốn gặp em, anh ấy rất hận em, anh ấy tận lực trốn tránh em, em còn có thể làm sao?"
Tĩnh Tri mất hồn mất vía, trong tròng mắt chứa nước mắt, lại cố gắng chống đỡ không muốn khóc lên.
"Vậy chị cho em biết, nếu như chị là em, chị sẽ làm như thế nào nhé." Lưu Tô đỡ cô ngồi xuống ghế ở bên cạnh, chị vòng hai tay trước ngực, lại đốt một điếu thuốc, nhưng lại bóp tắt ngay, "Xin lỗi, quên em có đứa nhỏ, không thể ngửi thấy mùi thuốc lá."
Tĩnh Tri lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Lưu Tô liền nói tiếp: "Chị có một điểm mấu chốt, tựa như Lục Phóng, chị yêu anh ấy, chị rất yêu anh ấy, yêu đến có thể đi chết, nhưng nếu như anh ấy có người phụ nữ khác, xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác, như vậy dù chị đau đớn muốn chết, cũng sẽ không quay đầu lại đuổi theo anh ấy."
Lưu Tô nghĩ đến Lục Phóng, mặt mày đều hàm chứa ý cười: "May là tên khốn này không làm cho chị thất
"Vì thế Tĩnh Tri, nếu như em yêu anh ta, nếu như bên cạnh anh ta không có người phụ nữ khác, anh ta còn yêu em, trong lòng có em. Như vậy, anh ta không đến, em liền đi qua. Thanh thanh tử bội, du du ngã tư, tung ngã bất lai vãng, tử ninh bất lai (1)? Có lẽ người đàn ông của em đang nghĩ như vậy đấy!"
Lần đầu tiên Tĩnh Tri nghe chị nghiền ngẫm từng chữ một, chỉ cảm thấy thật sự vừa đáng yêu vừa buồn cười, nhưng khóe miệng cô chỉ hơi giương lên, mi tâm lại nhíu lại: "Muốn em đuổi theo anh ấy sao?"
"Chẳng lẽ không thể? Huống chi, em có con của anh ta, vậy phải để anh ta chịu trách nhiệm chứ?" Cố Lưu Tô đương nhiên buông tay ra, trái tim Tĩnh Tri run lên. Đúng vậy, cô có đứa nhỏ, nhưng Thiệu Đình còn không biết, nếu như anh ấy biết, bọn họ có thể có bước ngoặt không?
"Thế nhưng... em hoàn toàn không biết anh ấy nơi nào, cũng không biết làm sao liên lạc với anh ấy. Chuyện đứa nhỏ, em hoàn toàn không có biện pháp nói cho anh ấy biết..." Tĩnh Tri vừa nghĩ tới anh đi không từ giã, vừa nghĩ tới anh như đá chìm đáy biển, không tìm được một chút tin tức, vành mắt không khỏi ửng đỏ, nước mắt lại rơi xuống...
"Em đã quên chị là ai?" Cố Lưu Tô nâng ngực, đôi mắt quyến rũ như tơ cười duyên một tiếng: "Được xưng là nữ vương mà cả hai giới hắc bạch không người không biết, không người không hiểu, có chị ở đây, có tin tức gì không tìm hiểu được? Chị sẽ gọi điện thoại cho tên Đoạn Phi Tà kia, dựa vào năng lực của anh ta, nếu như tìm không được người, sau này cũng đừng mặt dày mày dạn theo đuổi Cố Lưu Tô chị!"
Cố Lưu Tô là người hơi điên một chút, nghĩ đến cái gì thì sẽ lập tức làm. Nói xong liền lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Đoạn Phi Tà, dặn dò vài ba câu xong, cất điện thoại giương mi lên với Tĩnh Tri: "Ngày mai sẽ có tin tức, nhất định sẽ điều tra ra số điện thoại mới, địa chỉ mới, kể cả ăn uống và thời gian đi vệ sinh luôn!"
Chú thích:
(1) Đây là một bài thơ Tử Khâm 2 (Áo chàng 2)
Tử khâm 2
Thanh thanh tử bì (bội).
Du du ngã tư (tâm).
Túng ngã bất lai vãng,
Tử ninh bất ly (lai) ?
Dịch nghĩa
Dây đeo ngọc của chàng xanh xanh,
Lòng em nhớ nghĩ xa xôi man mác.
Nếu em không đến với chàng,
Sao chàng lại không đến với em ?