"Thiệu Tiệm, Phó Tĩnh Tri, các người đang làm gì vậy!"
Giọng nói của Mạnh phu nhân bỗng nhiên vang vọng ở trong phòng khách, thốt
nhiên cả người Tĩnh Tri toát mồ hôi lạnh, cô không dám xoay người, lảo
đảo đẩy Mạnh Thiệu Tiệm ra, đi nhanh lên lầu...
Sau lưng cô
truyền đến giọng nói giận dữ của Mạnh phu nhân: "Thiệu Đình vẫn còn chưa có chết đâu! Mới có mấy ngày mà cô đã không nhịn được, bắt đầu tác
quái! Chẳng trách Thiệu Đình không muốn gặp cô..."
Những câu nói sau nữa đã không còn nghe thấy... cửa đóng bịch một tiếng, tắt đi
tiếng động lớn rầm rĩ, tắt đi những lời mắng không chút tốt đẹp kia.
Thân thể Tĩnh Tri mềm nhũn tựa vào ở trên cửa trượt xuống dưới, cho đến
cuối cùng, cô ngồi ở trên mặt đất, vùi mặt ở trong đầu gối, nước mắt bắt đầu không kìm nổi nữa đã nhỏ giọt xuống dưới. Thời điểm vạn gia đình
đoàn viên tràn ngập ánh sáng, cô lại không thấy con đường của mình ở
phía trước...
Quãng thời gian này Tĩnh Ngôn vẫn cực kỳ yên
tĩnh, sáu tháng đầu năm, cô đã làm xong tất cả thủ tục xuất ngoại và lưu học. Lúc đưa cô đi, người thiếu nữ đã từng ngây thơ không biết gì kia,
vẻ mặt thật lạnh lùng lẫn thờ ơ. Cô gái không hề nói câu nào, cũng không hề liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái, cũng không hề lưu luyến khi rời khỏi mảnh đất này.
Tĩnh Tri thật sự cực kỳ hâm mộ Tĩnh Ngôn, em
cô nói đi là có thể đi tới, bỏ qua toàn bộ những gió bụi từ đấy, mà cô,
giờ đây vẫn còn đang vùng vẫy trong một vũng bùn, khổ sở tìm kiếm đường
ra.
Phúc họa giáng đến, có thể nói chưa từng bao giờ có sự
báo trước, giống như nhà họ Phó sụp đổ, cũng bất quá chỉ trong nháy mắt.
Ngày 18 trong tháng, khi Tĩnh Tri và An Gia Hoà đang cùng nhau ở vùng ngoại
thành vẽ tranh phong cảnh thì nhận được điện thoại của ba ba, nhà họ Phó tuyên bố phá sản, tất cả bất động sản, điền sản còn gởi ngân hàng, cổ
phiếu, phiếu công trái, đều bị ngân hàng niêm phong lại. Một gia tộc lớn trăm năm giàu có nức tiếng xôn xao nhiều năm như thế, vậy mà khi sụp đổ lại gần như bị bẻ gãy nghiền nát, ngay cả muốn ngăn cản cũng không có
khả năng.
An Gia Hoà lập tức lái xe đưa
cô trở về, nhìn thấy ba ba nháy mắt, ông vẫn giống như trước kia, nụ cười yêu thương, cưng
chiều trên gương mặt phủ đầy nếp nhăn, lúc nhìn thấy đứa con gái mình
yêu quý nhất, vẫn lại không kìm nổi giọng nói mềm mại ôn hòa: "Tri Tri
đã về rồi ư, tới đây ngồi cạnh ba ba đi con."
"Ba..." Nước
mắt Tĩnh Tri lập tức chảy xuống, đã nhiều năm qua cô chưa từng nghe lại
ba ba gọi cái tên lúc nhỏ của mình, giờ phút này nghe cách gọi dạng cưng chiều như thế, mọi phòng tuyến muốn gượng chống đỡ đều vỡ tan... Tĩnh
Tri lập tức nhào vào trong lòng Phó Chính Tắc, nhưng lại khóc nức nở đầy thương tâm.
Lúc này cô rất muốn khóc, có bao nhiêu ngày
gian nan là có ngần ấy những điều uất ức đầy khổ sở, mà giờ phút này, ở
trong lòng người mà cô yêu quý nhất trên đời lại cũng không thể nén nhịn được nữa.
Tĩnh Tri khóc không ngừng, nhưng Phó Chính Tắc
lại cũng yên lặng không nói, trong căn phòng khách to như thế, tiếng
khóc của cô không khỏi có phần quá mức bi thương.
Tĩnh Viên
xem ra càng trở nên trống trải, trải qua vài ngày nữa, toàn bộ nơi này
đã chỉ có thể niêm phong cất vào kho ở trong hồi ức. Tĩnh Tri không dám
nghĩ, suy nghĩ nữa cô sẽ đau lòng khó nhịn. Cô không biết mình làm thế
nào để rời khỏi nhà họ Phó nữa... Khi trở lại nhà họ Mạnh gia, nhìn thấy Mạnh Thiệu Tiệm ngồi ở trong phòng khách, Tĩnh Tri không dừng lại mà đi thẳng lên lầu, nhưng tiếng nói của Mạnh Thiệu Tiệm lại chậm rãi vang
lên: "Vì sao không tìm Thiệu Đình hỗ trợ?"
"Nhà họ Phó mắc
bệnh trầm kha đã lâu, cục diện hôm nay đã sớm được quyết định rồi, bất
kể có dùng cách gì đi nữa cũng nhất định không thể cứu nổi."