"Cô nên bỏ kiểu nói
ngược với suy nghĩ ấy đi." Mạnh Thiệu Tiệm cười nhẹ, vẻ sâu không lường
được trong con ngươi thoáng hiện lên: "Chẳng qua cô sợ rằng Thiệu Đình
sẽ không quan tâm làm cô tự rước lấy nhục."
Sống lưng Tĩnh Tri run rẩy, khóe môi giật giật vài cái, chung quy cố nén phẫn nộ, cũng không nói gì nữa đi thẳng lên lầu.
Mạnh Thiệu Tiệm nhìn bóng lưng quật cường mà lại cố chấp của cô khuất đi ở
góc rẽ thang lầu, ngón tay đang đặt ở trên bàn trà bắt đầu chậm rãi cuộn chặt lại, các khớp xương trắng bệch ra, cảm giác thất bại thật đáng
ghét.
Buổi sáng Tĩnh Tri rời giường đã ói ra đến ba lần,
trong bụng trống không khó chịu, mãi đến khi phun ra mật mới thấy dễ
chịu một chút. Cô ngồi ở trên hành lang dài trong bệnh viện, nghĩ đến
hai tháng nay kỳ “nghỉ lễ” của mình không tới, trong lòng không khỏi
dâng lên sự chờ đợi cùng khát vọng khôn kể.
Thể chất của cô
vốn yếu ớt, từ trước đến nay kỳ sinh lý vốn không chuẩn, cho nên tuy
trong lòng mong mỏi không thôi, nhưng vẫn không dám thả lỏng, mãi đến
khi bác sĩ gọi vào tên cô đi vào lĩnh tờ xét nghiệm, nhìn thấy trên đó
ghi rõ ràng một hàng chữ: Có thai 81 ngày.
Tĩnh Tri bắt đầu
thở phào một hơi, đem tờ giấy mỏng mảnh kia áp vào ngực, cách một lớp áo lạnh dày cộm, cô vẫn cảm giác được tim mình đập thình thịch như cũ.
Nghĩ đến một tuần trước khi chia tay tại quán rượu kia, anh đã muốn cô
biết bao nhiêu lần, nhưng lại chưa bao giờ dùng biện pháp tránh thai,
lại cũng không từng bảo cô uống thuốc, giờ phút này xem ra, nhất định là anh cũng muốn một đứa trẻ thuộc về bọn họ rồi !
Trong lòng
Tĩnh Tri mừng như điên, cô gần như chìm ngập trong sự vui mừng. Không
thể kiềm chế được, cô chỉ vài bước lao đã ra ngoài bệnh viện ngăn cản xe về nhà ba ba trước. Mấy ngày nay ba ba một mực lo lắng vấn đề của cô,
hiện tại đã có Bảo Bảo, giống như được viên thuốc Định Tâm, cho dù trong lòng Thiệu Đình suy nghĩ gì, ít nhất ba ba sẽ không phải lo lắng về cô
nữa.
Thời điểm sắp đến nhà
họ Phó, di động của Tĩnh Tri bỗng nhiên vang lên, cầm điện thoại từ trong túi áo ra vừa nhìn thấy, tim cô đột nhiên lỡ một nhịp đập, tên cùng dãy số quen thuộc kia đúng là của
Mạnh Thiệu Đình!
Rất nhanh Tĩnh Tri nghe máy: "A lô, Thiệu
Đình, anh ở đâu vậy? Anh đã trở về sao? Không phải vẫn còn hơn một tuần
lễ nữa cơ mà?"
Những câu nói liên tiếp làm cho người ở đầu
dây bên kia cười một tiếng trầm thấp, âm thanh quen thuộc ấy làm màng
nhĩ của cô thấy khoan khoái. Cô cảm thấy tế bào toàn thân tựa hồ đều đã
sống lại, môi không khỏi cong lên lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào...
"Tĩnh Tri, hiện tại về nhà một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với em."
"Về nhà? Anh đã về đến nhà sao? Vì sao lại không báo trước cho em biết?"
Trái tim Tĩnh Tri như hoa nở, anh, vậy mà đã trở lại! Biệt tin tức hơn
hai tháng trời, cô gần như ngày ngày đứng ngồi khó khăn, huống chi, còn
có Mạnh Thiệu Tiệm luôn luôn như âm hồn bất tán quấn lấy cô, cô có biết
bao hy vọng anh trở về nhà, e rằng cũng chỉ có chính cô mới biết rõ
ràng!
"Tôi đã về đến nhà, Tĩnh Tri, em trở về nhanh lên được không?" Giọng nói của anh cực kỳ êm tai, cực kỳ ôn nhu, Tĩnh Tri cho
rằng anh muốn gặp lại mình, lập tức đồng ý, cúp điện thoại, nói với lái
xe thay đổi phương hướng, chạy về phía nhà họ Mạnh .
Vừa vào đến cửa, đã nhìn thấy xe của anh đỗ ở bên ngoài ga ra, lòng Tĩnh Tri
trở nên mềm mại một mảnh, nghĩ đến trong bụng đã có một cục cưng thuộc
về bọn họ, tự nhiên cô cảm thấy cuộc sống lúc này cực kỳ hạnh phúc,
khiến cô không nhịn nổi nụ cười thoả mãn, hai gò má ửng hồng.