Chương 550:
Editor: May
Bởi vì anh mất, cô càng phải kiên cường, cũng bởi vì anh mất, cô càng không thể ngã xuống. Cô biết, cô vẫn luôn biết, cô chỉ có kiên cường đứng thẳng không ngã, cô chỉ có không khuất phục, tiếp tục dũng cảm, cô chỉ có dùng sức lực ít ỏi của mình chống lên một mảnh trời chật hẹp, vậy thì cô mới có thể xứng với anh, mới có tư cách sóng vai đứng ở bên cạnh anh, làm người phụ nữ của Mạnh Thiệu Đình anh!
Người đàn ông giống như anh, tất nhiên phải có giai nhân tuyệt thế tràn đầy tài hoa tương bồi. Tư chất của cô chưa đủ, phong tình chưa đủ, dung mạo cũng chưa đủ, nhưng may là cô sẽ không sẽ tự ti, cũng sẽ không hoài nghi tình yêu của anh. Cô rốt cuộc hiểu rõ, anh yêu cô, anh muốn là người phụ nữ như cô, đây là điều kiện tốt nhất đủ để cô ở chung với anh.
Nhưng tiếc rằng, cô hiểu rõ quá muộn, có lẽ dùng hết cả đời, cô cũng không có cách nào lần nữa chính miệng nói ra những lời trong lòng này với anh.
Cô sợ, sợ hãi một mình co rúc lại thành một đoàn ở trong đêm tối, nhưng cô lại không thể sợ, cô nhìn giờ phút này Mạnh Thiệu Tiệm đang hài lòng đắc chí, nghĩ đến chính mình không thể không giả quanh co với anh ta, liền cảm thấy chán ghét nói không nên lời. Nhưng sau khi hít sâu một hơi, cô bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt mở miệng: "Còn có một yêu cầu cuối cùng, nếu như anh đồng ý với tôi, vậy tôi liền rời đi với anh, nếu như anh không đồng ý, tôi không quan tâm một nhà ba người chúng tôi liền đoàn tụ dưới cửu tuyền ngay bây giờ."
Giọng điệu cô không để ý, nhưng phân lượng lại nặng hơn khàn giọng mắng chửi. Mạnh Thiệu Tiệm nhịn không được nhíu mày, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô. Anh ta không đoán ra rốt cuộc trong lòng của một người phụ nữ đã đến tuyệt cảnh không hề có đường lui có thể có bao nhiêu cường đại, anh ta cũng không đoán ra ra, lúc này anh ta đưa tay lên là có thể vặn gãy cổ của cô, anh ta muốn đoạt lấy người phụ nữ như cô, cô hoàn toàn không có khả năng phản kích, nhưng rốt cuộc vì sao cô lại bình tĩnh chắc chắc như vậy, chắc chắc anh ta thực sự không có cách đoạt lấy cô?
"Em nói." Anh ta theo thói quen lấy điếu thuốc từ trong túi, vừa mới đốt, Tĩnh Tri bỗng nhiên vung tay, không biết cô lấy được vật đó từ nơi nào, liền ném sượt qua người của anh ta.
Mạnh Thiệu Tiệm không ngờ tới cô sẽ bỗng nhiên phát điên, theo bản năng giật mình sợ hãi khẽ run rẩy, nhẹ buông tay, điều thuốc liền rơi xuống đất. Anh ta nhịn không được tức giận: "Phó Tĩnh Tri, em lại nổi điên cái gì!"
"Tôi là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai không thể ngửi thấy mùi thuốc lá." Khuôn mặt Tĩnh Tri không chút biểu tình, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt, hoàn toàn không để tức giận của anh ta vào mắt.
Mạnh Thiệu Tiệm một bụng oán khí, cố nén mới không có phát tác ra, oán hận nhấc chân dẫm tắt đầu mẩu thuốc lá, cuối cùng lại không có mở miệng phản bác.
"Một chuyện cuối cùng, trước khi đứa nhỏ ra đời, anh không thể ở chung
Mạnh Thiệu Tiệm nghe cô nói như vậy, ngược lại nở nụ cười. Dáng dấp anh ta xem như là anh tuấn, bộ dáng cười rộ lên ôn hòa nho nhã trước sau như một. Nhưng cười như vậy, ở trong mắt Tĩnh Tri, lại cho cô một loại khủng hoảng bất an, cười càng vô hại, đáy lòng lại càng âm u. Người đàn ông này, anh ta không phải con người!
"Không chạm em thì có thể, không cùng một phòng thì không được." Anh ta nói xong, mặt mày chợt biến đổi, "Đừng nói điều kiện với tôi, sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn, đi thôi."
Tĩnh Tri cắn chặt khớp hàm một chút, tâm như treo ở trên vách đá cao trăm mét, hơi sơ sẩy một chút là giống như sẽ ngã thành thịt nát xương tan, nhưng cô đã đi đến đây, cũng không có khả năng quay đầu lại. Đưa tay cầm găng tay, lòng bàn tay không khỏi đặt ở nơi để súng, nhẹ nhàng vỗ xuống một cái, xúc cảm cứng rắn kia khiến cô dần dần an tâm.
Thiệu Đình, hi vọng anh trên trời có linh thiêng có thể phù hộ em, bình an sinh hạ con gái, sau đó để em đạt được mong muốn.
Thấy cô đi ra ngoài, anh ta mỉm cười, mặt mày nhu hòa xuống. Trong nháy mắt, anh ta giống như đã đợi ngàn năm, nhưng chẳng biết tại sao, lại không có viên mãn như trong tưởng tượng. Nơi nào đó trong trái tim, giống như thiếu đi một góc, giống như dù làm thế nào cũng không thể lắp đầy.
***********************************
Một tuần sau, thành phố Lạc tuyên bố một tin tức.
Bởi vì mấy ngày nay mưa to không ngừng, vài chỗ đê sông Trường Giang ở phía tây thành phố Lạc đều ẩn giấu tai họa vỡ đê, không thể không mở cổng trút nước, dẫn nước sông vào mấy chỗ nhánh sông Trường Giang, sau đó nước sông sẽ chảy về biển. Tĩnh Tri khép tờ báo lại, hồi lâu sau cũng không nói gì, nhưng niềm hy vọng vẫn luôn cất giấu ở chỗ sâu trong đáy lòng kia, cuối cùng vẫn tan biến. Cô biết, cô không thể tìm anh trở về được nữa, cũng không tìm về được nữa.
Đêm đã khuya, có một luồng ánh trăng chậm rãi chiếu vào từ rèm cửa sổ. Anh ta nằm ở bên cạnh, hô hấp bình ổn như lúc ban đầu.
Tĩnh Tri chậm rãi ngồi dậy, tóc xõa xuống ở hai vai, che lại nửa khuôn mặt trắng thuần. Cô cúi đầu, nhìn chăm chú người đàn ông kia, khuôn mặt anh ta không có chỗ giống với Thiệu Đình. Cô không khỏi im lặng cười lạnh, ánh mắt rơi vào trên cổ lộ ra của anh ta.
Cô chỉ cần một con đao, dùng sức đè xuống, liền có thể cắt đứt cổ họng của anh ta, khiến anh ta nợ máu trả bằng máu.