Chương 551:
Editor: May
Dao hoa quả giấu ở dưới gối được cô nắm chặt ở trong lòng bàn tay, vẻ mặt cô không run rẩy, sóng mắt không gợn sóng, không hề có một tia chần chừ và run rẩy. Lưỡi dao lạnh lẽo dán lên da thịt của anh ta, trong lòng bàn tay của cô toát ra một tầng mồ hôi hơi mỏng, răng giống như cắn rách cánh môi, tàn nhẫn nhắm mắt lại, động tác tay ấn xuống phía dưới...
"Phó Tĩnh Tri, không nên làm chuyện ngu xuẩn, tôi đã có can đảm ngủ ở bên cạnh em, liền không sợ những thủ đoạn đùa giỡn ngu xuẩn này của em." Anh ta chậm rãi ngồi dậy, không biết tại sao dao hoa quả lại rơi vào trong tay của anh ta. Tĩnh Tri kinh hãi, liên tiếp lui về phía sau, anh ta lại nhấc cánh tay dài lên, vào lúc cô sắp rơi xuống giường, liền nắm lấy cổ tay của cô, chỉ là nhẹ kéo một cái, đã mang cô vào trong ngực, chợt cúi người đè xuống...
Bụng cô đã rất lớn, nhưng anh ta lại giống như không để ý, đè nặng thân thể của anh ta xuống. Tĩnh Tri bị trọng lượng của anh ta đè ép đến khó có thể hô hấp, liều mạng muốn giãy giụa, tay anh ta lại bỗng nhiên xé áo ngủ kín đáo thật dày của cô ra...
"Mạnh Thiệu Tiệm! Anh đã đồng ý với tôi..." Cô rốt cuộc sợ hãi, nghiêm nghị hét lên. Một đôi mắt đen trợn to ở trong đêm tối, tràn đầy sợ hãi nhìn sắc mặt dữ tợn của người đàn ông kia...
"Em yên tâm, tôi còn chưa có bụng đói ăn quàng đến muốn leo lên một phụ nữ có thai, nhưng mà Tĩnh Tri... làm chuyện sai lầm, có phải nên bị phạt hay không?" Anh ta cười tà nịnh, khiến vết máu trên cổ tăng thêm mấy phần quỷ mị. Tay anh ta dò vào, không hề có nhiệt độ di chuyển ở trên người cô. Đợi đến khi trượt tới trước ngực của cô, anh ta chợt thu hẹp lòng bàn tay, giống như trừng phạt hung hăng dùng sức bóp chặt mềm mại trước ngực của cô...
Khuất nhục và đau nhức khó có thể chịu đựng như vậy khiến cô lập tức bi thương tuôn nước mắt ra, nhưng thân thể bị anh ta ép chặt, lại không thể động đậy. Tuyệt vọng và nhục nhã nói không nên lời, như là con đê ở sông Trường Giang bị gãy, bạo phát cuộn trào mãnh liệt...
Xúc cảm trơn mịn như là vải xa tanh làm cho người ta luyến tiếc bỏ qua, Mạnh Thiệu Tiệm ẩn nhẫn nhiều năm, vấn vương hồi lâu, cho tới giờ phút này, mới thấy chính mình hoàn toàn hãnh diện. Nếu tên đàn ông chết thối rữa ở đáy sông có linh hồn thì tốt biết bao? Nếu để cho nó nhìn thấy, tranh đoạt đấu đá với anh ta nhiều năm như vậy, người thắng cuối cùng kia là ai!
Người phụ nữ của nó, vẫn thật sự lưu lạc ở trong lòng bàn tay của anh ta, người phụ nữ của nó, không phải cũng bị anh ta chiếm đoạt ư? Giống như tham muốn giữ lấy đã trở nên vặn vẹo, giống như đã sớm phân không rõ là thật tâm yêu mến hay chỉ vì cướp đoạt tất cả của Thiệu Đình. Giống như đã sớm không biết, tại sao mình đi từng bước một cho tới hôm nay, hại chết anh em, hại chết cha mẹ, hết thảy tất cả, giống như không phải do anh ta gây nên, nhưng rõ ràng là do anh ta
Mạnh Thiệu Tiệm chỉ cảm thấy toàn thân mình đều không thể nhúc nhích, anh ta ngồi cứng ngắc ở chỗ kia, chỉ nhìn thấy lưng của cô, xương bả vai thon gầy nhô cao không ngừng run rẩy. Đầu quả tim của anh ta giống như hơi chua xót một chút, muốn đưa tay ôm cô an ủi, nhưng lại biết, giờ phút này anh rời đi, mới là an ủi lớn nhất đối với cô.
"Tôi đi xuống phòng khách trước, em bình tĩnh một chút... Vừa rồi, xin lỗi." Anh ta nói xong, không đợi cô lên tiếng trả lời, liền xoay người rời đi. Nhưng cô lại bỗng nhiên như điên rồi, không biết tại sao dao hoa quả kia lại tới trong tay của cô. Cô cắn răng, nhìn cũng không nhìn liền đâm xuống, dao nhỏ xuyên qua xương bả vai của anh ta, âm thanh kim loại cắt da thịt rõ ràng lọt vào trong tai. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều sửng sốt, hồi lâu sau, Mạnh Thiệu Tiệm mới cúi đầu xuống, mở mắt trừng trừng nhìn con dao đâm trên vai kia. Cô dùng hết khí lực, thẳng đến hết lưỡi dao, dao sắc bén cũng cắt rách lòng bàn tay của cô, nửa cánh tay của cô đều là máu, không biết là của cô hay là của anh ta!
Một tay dính máu của Tĩnh Tri chậm rãi buông con dao kia ra, cô ngồi co quắp ở trên giường, che bụng dưới cắn chặt khớp hàm. Lúc này cô mới biết sợ, nếu như hiện tại anh ta nổi giận, giết chết cô cũng giống như chỉ bóp chết một con kiến!
Nhưng anh ta vẫn không có nhúc nhích, chỉ là che nơi bị cô đâm bị thương. Ở trong phòng tối đen, như là một pho tượng không có sinh mệnh.
Tĩnh Tri cũng không động, chỉ là lui xa thân thể, vẻ mặt đề phòng nhìn anh ta.
Hồi lâu sau, Mạnh Thiệu Tiệm bỗng nhiên cười khổ một tiếng, anh ta che bả vai đứng lên, nhìn cũng không nhìn cô, xoay người chậm rãi đi ra ngoài...
Quản gia đi gọi bác sĩ.
Anh ta ngồi ở trong phòng khách tối như mực, đốt một điếu thuốc, hút xong lại đốt một điếu khác. Cứ ngồi bất động như vậy, chỉ là hút thuốc một điếu tiếp một điếu. Trong phổi tràn ngập mùi thuốc lá nồng đậm, nhưng anh ta lại giống như cực kỳ hưởng thụ. Chỉ có trong lúc này, anh ta mới chợt thấy mình còn có thể yên lòng trong chốc lát.