Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương : 573


trước sau

Chương 553:

Editor: May

 

Tĩnh Tri phóng túng chính mình khóc một trận, cuối cùng lau nước mắt đứng lên. Tâm nguyện mà anh đã từng muốn hoàn thành, từng chuyện từng chuyện, Thiệu Đình, em đều sẽ làm được cho anh. Anh ở trên trời nhìn em, em không còn là người phụ nữ ngu xuẩn động một tí liền lấy nước mắt rửa mặt, em cũng không còn là người phụ nữ ngu xuẩn cố chấp thương tổn anh nhưng lại không cảm thấy áy náy đau lòng, anh hãy nhìn em, nhìn xem Phó Tĩnh Tri mà anh yêu thương sâu sắc, rốt cuộc có đáng giá để anh yêu em khắc sâu như vậy hay không.

 

Đẩy cửa ra, xuống đến dưới lầu, liền thấy Mạnh Thiệu Tiệm đang ngồi ở phòng khách. Vì chuyện một đêm kia, mấy ngày nay thái độ của anh ta với cô ngược lại thật sự chuyển biến rất nhiều, ít nhất duy trì biểu hiện nho nhã lễ độ, nhưng Tĩnh Tri cũng sẽ không bởi vậy liền cảm kích anh ta, nhưng tóm lại mà nói, cô tạm thời không cần lo lắng anh ta sẽ lại động tay động chân với cô, đây coi như là một chuyện tốt.

 

"Muốn đi ra ngoài?" Mạnh Thiệu Tiệm thấy cô đi tới, lập tức dập tắt thuốc đứng lên: "Tôi bảo tài xế đưa em đi..."

 

Tĩnh Tri quay mặt lại lạnh nhạt nhìn anh ta, không biết đã bao lâu rồi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng anh ta, tim Mạnh Thiệu Tiệm nhịn không được hơi rung động một chút dưới đôi mắt trong veo của cô, cô lại nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi nghĩ muốn đi ra ngoài xem buổi biểu diễn của Trần Thăng, không muốn người khác đi theo."

 

Giọng nói của cô làm cho tim của anh có chút nhói đau, không tự chủ liền gật đầu: "Vậy tôi giúp em đi đón taxi."

 

Tĩnh Tri không có cự tuyệt nữa, mục đích của cô chỉ là đi ra ngoài một mình, về phần anh ta làm cái gì, đều không sao cả, chỉ cần không ngăn cản cô.

 

Thấy cô không có cự tuyệt, trong lòng Mạnh Thiệu Tiệm không khỏi vui vẻ, một trước một sau đi ra ngoài với cô. Đường mòn quanh co khúc chiết, thật giống như không tới điểm cuối, cô không có dựng thẳng một thân gai lên nữa, cũng không có lại dùng ánh mắt hàm chứa chán ghét nhìn anh ta, chẳng qua là yên tĩnh cách mấy mét xa cùng đi ra ngoài, Mạnh Thiệu Tiệm lại giống như cảm giác mình cực kỳ thỏa mản.

 

Đón xe, anh ta tự mình mở cửa xe cẩn thận từng li từng tí đỡ cô đi lên, lại dặn mấy câu. Tĩnh Tri không để ý đến, cũng không có ngăn cản, đợi anh ta nói xong, cô mới phân phó tài xế lái xe, đi về phía rạp hát trung tâm sẽ tổ chức buổi biểu diễn.

 

Cửa vào có chút vắng vẻ, thỉnh thoảng sẽ có tốp năm tốp ba tình nhân ôm nhau đi đến, sau khi nhân viên so  sánh vé vào thì sẽ cho tiến vào. Tĩnh Tri khép áo khoác ngoài đứng ở trong gió có chút hiu quạnh, trong tay cô chỉ có một tờ vé vào, không biết có thể đi vào hay không.

 

Nhưng cô lại chậm chạp không muốn đi qua, cô đang

đợi, đợi kỳ tích ảo tưởng của cô xuất hiện.

 

Anh chưa bao giờ lừa cô, anh đã từng đồng ý với cô, bất cứ lúc nào, dù chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ cùng cô đến xem biểu diễn, anh sẽ không nuốt lời!

 Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Trời rất lạnh, mà sắc trời dần dần tối đen, chỗ cửa vào càng trở nên vắng lặng, cô đứng một mình ở nơi đó, liền có vẻ có chút nổi bật. Tình nhân hạnh phúc ôm nhau đi qua bên người cô, nhìn thấy cô sẽ tò mò ném qua một cái nhìn chăm chú, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, chỉ là nhìn đường phố dài không thấy điểm cuối.

 

Loáng thoáng, có thể nghe được trong rạp hát vang lên tiếng hát, là giai điệu bài hát một đêm ở Bắc Kinh kinh điển nhất của Trần Thăng, giọng hát của anh ta mang theo một loại tang thương nồng đậm nói không nên lời. Trong nháy mắt, những hình ảnh trong bài hát giống như đang hiện ra ở trước mắt cô, gió lạnh run rẩy thổi tới, cô dần dần thanh tỉnh. Đường phố trước mặt, có vô số người đi đường, có vô số xe cộ, giống như thế giới này vẫn náo nhiệt tràn ngập sức sống như cũ, nhưng cô lại không nhìn thấy gì, lúc đó thế giới của cô, chỉ là bài hát than khóc rõ ràng, một bài hát bi thương mà thôi.

 

Rốt cuộc Tĩnh Tri phục hồi tinh thần, dần dần thu hồi tầm mắt lại. Cô sờ sờ mặt, hóa ra thống khổ tới cực hạn, sẽ hoàn toàn không có nước mắt.

 

Cô xoay người, từng bước một, đón gió lạnh đi đến chỗ cửa vào... Đưa tấm vé trong tay tới, nhân viên nhìn nhìn, lễ phép hỏi: "Tiểu thư, rất xin lỗi, chúng tôi có quy định, nhất định phải cần hai người tình nhân cùng đưa vé thì mới có thể đi vào... A? Tiểu thư, cô làm sao vậy?"Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

 

Nhân viên giống như bị khiếp sợ lui về phía sau một bước, nhìn phụ nữ có thai dung mạo xinh đẹp, vóc người đơn bạc ở trước mặt này.

 

Anh không nói gì, cũng không có làm gì, sao cô lại khóc thành như vậy?

 

"Tôi rất muốn đi vào..." Tĩnh Tri không muốn rơi lệ, nhưng khi nghe người kia nói "hai người tình nhân", nước mắt của cô giống như vỡ đê, không khống chế được nữa, "Cầu xin anh... anh ấy không có cách nào tới, anh ấy không bao giờ có thể tới nữa... Tôi chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện khi anh ấy còn sống... Van cầu các người... Để cho tôi đi vào đi..."

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện