Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương : 574


trước sau

Chương 554:

Editor: May

 

Cô khóc rất chật vật, gương mặt phủ đầy nước mắt nước mũi, khóc đến mũi đều nghẹn, khiến giọng nói khàn khàn khó nghe... Mấy đôi tình nhân xung quanh đều nhìn qua đây, chỉ trỏ bàn luận xôn xao. Chưa có ai từng gặp qua một người phụ nữ ba mươi tuổi, thoạt nhìn ưu nhã khéo léo, sẽ lại khóc thành như vậy ở trước mặt mọi người. Cũng không ai biết nước mắt của một phụ nữ có thể cuộn trào mãnh liệt đến trình độ như vậy, nhưng may là đôi câu vài lời của cô được người nghe hiểu, nhân viên tốt bụng kia chạy tới bên cạnh cấp trên của mình nói mấy câu, lúc trở về, liền nhận vé vào cửa của cô, có chút đồng tình mở miệng: "Tiểu thư, chúng tôi nguyện ý phá lệ cho cô một lần, mời cô đi vào... xin nén bi thương..."

 

Tĩnh Tri đờ đẫn gật đầu, đi dọc theo lối đi thật dài vào bên trong rạp hát, giống như sẽ lập tức mở màn, dàn nhạc đang điều chỉnh kiểm tra âm thanh, nhưng số ghế trong rạp hát cũng không coi là quá nhiều. Cô chọn một vị trí ở trong góc hơi vắng vẻ, ngồi xuống, ngước mắt ngơ ngẩn nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi cảm khái, chỉ là khoảng một năm ngắn ngủi, lúc trước cùng nhau mua vé tình nhân, lúc trước nhất định lời thề son sắt cho rằng hai người nhất định có thể cùng đi xem biểu diễn, nhưng có ai biết rằng, tình cảm là chuyện không thể nắm chắc nhất, chuyện đời tàn khốc nhất là ở chỗ nó luôn luôn thay đổi.

 

Cô ngồi yên tĩnh ở chỗ đó, yên tĩnh nhìn sân khấu trống trải to lớn, yên tĩnh lắng nghe âm thanh trong bóng tối. Cô lừa gạt chính mình anh ngồi ở ngay bên cạnh cô, cô lừa gạt chính mình anh chỉ là ngủ thiếp đi nên không có nói chuyện, cô lừa gạt chính mình hơi nghiêng đầu sang, làm bộ tựa ở trên vai của anh, cô lừa gạt chính mình để tay ở chỗ ngồi bên cạnh, giống như là đang nắm tay với anh. Anh không muốn dẫn cô đến xem, như vậy cô sẽ dẫn anh đến. Bọn họ luôn luôn cùng một chỗ, cô có thể cảm giác được hơi thở của anh, cho dù không thể nắm lấy... Nhưng cô biết, anh vẫn luôn ở đây, ở nơi cô không nhìn thấy, yên lặng phụng bồi cô.

 

Bỗng nhiên, trong rạp hát vang lên một mảnh hoan hô, Tĩnh Tri nhìn thấy sân khấu chậm rãi nâng lên, hóa ra là Trần Thăng đã lên sân khấu.

 

Anh ta đang nói cái gì, cô đều không có nghe được, chỉ nhìn thấy rõ tịch mịch và bi thương của anh ta. Cô hơi nghiêng mặt đi, chậm rãi cười với bên cạnh không có một bóng người, nhẹ nhàng mở miệng: "Này, Thiệu Đình... Trần Thăng lên sân khấu rồi... Anh rất thích ca sĩ này đúng không..."

 

Cô mong đợi sẽ có một người đột nhiên xuất hiện, cầm tay đang đặt ở trong khoảng không của cô. Cô mong đợi sẽ có một người đột nhiên xuất hiện, lập tức ôm cô vào trong ngực. Cô mong đợi lau khô nước mắt là có

thể nhìn thấy một nụ cười tuấn mỹ ôn hòa, mở rộng cánh tay với cô, gọi cô Tĩnh Tri Tĩnh Tri... Anh không có nuốt lời!

 

Nhưng trả lời cô chỉ là không khí lạnh lẽo và náo động ồn ào nơi xa... Cũng tiếp tục, chạm không được, đụng không tới, ngay cả nghĩ đến cũng là xa xỉ!

 

Âm thanh trầm của đàn ghi-ta vang lên, bài hát đầu tiên của anh ta là 《Bên ngoài Mẫu Đơn đình》rất kinh điển.

 

Cùng với tiếng nhạc dạo, nước mắt Tĩnh Tri liền chảy xuống, cô như là mệt lả cúi thân thể xuống, dán mặt lên trên áo sơ mi của anh. Cô đau đến tê tâm liệt phế, nhưng không rơi ra nước mắt. Một người đàn ông hơi già mập mạp, chỉ ngồi một mình ở trên sân khấu vắng lặng nhìn đám đông, trên đỉnh của sân khấu, có một chùm ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống, giống như ánh trăng khoác lên người của anh ta. Anh ta gẩy dây đàn, dùng giọng hát đặc biệt thê lương tiếc nuối của anh ta bắt đầu ngâm hát...

 

Vì cứu Lý Lang nên rời khỏi quê nhà, ai ngờ hoàng bảng trúng trạng nguyên, trúng trạng nguyên, hồng bào, mạo sáp cung hoa đầy mới mẻ...

 

... ...

 

Nhân gian này khổ cái gì

 

Sợ không thể gặp được em.

 

Thế giới này có chút giả đối

 

Nhưng không hiểu tại sao tôi lại yêu em.

 

Hoàng lương một giấc chiêm bao hai mươi năm

 

Vẫn không biết yêu, cũng không hiểu tình

 

Người viết nhạc giả đoan trang

 

Người nghe nhạc vô tình nhất

 

...

 

Em hỏi tôi sợ cái gì

 

Sợ không thể gặp được em

 

Có phải em đi bên cạnh tôi không

 

Hốt hoảng trong nháy mắt...

 

Hoàng lương một giấc chiêm bao hai mươi năm...

 

Tiếng hát giống như là mũi tên vô hình, vào thời khắc cô không phòng bị, liền xuyên thấu trái tim của cô. Xung quanh vắng vẻ chặt hẹp, chỉ còn lại tiếng hát của anh ta vang vọng ở trong rạp hát lớn như thế, mà khắp người của cô không có một chút ánh sáng, thân ảnh đơn bạc giống như đều sáp nhập vào trong bóng tối này, đè nén thật sâu xuống miệng vết thương, giống như trong nháy mắt, toàn bộ đều cùng nhau vỡ toang. Những bi thương không chỗ phát tiết giống như như rốt cuộc đột phát ra một cánh cửa, nước mắt của cô không ngừng chảy xuống, im lặng gọi tên của anh, Thiệu Đình, Thiệu Đình...

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện