Chương 555:
Editor: May
Rốt cuộc anh vẫn nuốt lời với em, anh từng nói dù như thế nào cũng sẽ đi xem biểu diễn với em, thế nhưng anh nuốt lời! Thiệu Đình... Anh chết lưu lại một mình em, em phải làm sao bây giờ? Anh thật sự tàn nhẫn quyết tâm vứt bỏ mặc kệ em ư? Anh thật sự cứ như vậy mặc kệ lưu lại một mình em ở trên thế giới dơ bẩn này sao...
Cô rốt cuộc sụp đổ, ngồi một mình ở chỗ không có ánh sáng, trong tay cô đang nắm chặt áo sơ mi của anh, bị nước sông ăn mòn gần như thành những mảnh sơ mi vụn nhỏ, được cô lần nữa vá lại thật tốt, giặt sạch sẽ, chỉ là phía trên, sẽ không còn hơi thở ấm áp của anh, sẽ không còn có mùi vị chuyên thuộc về anh...
Cô cũng nhẹ nhàng hỏi mình ở trong lòng, Phó Tĩnh Tri, mày sợ nhất cái gì? Là sợ hãi một mình đối mặt với đêm tối không biết, hay là sợ hãi từ nay về sau, trên đời này không có người để dựa vào?
Không... Cô không sợ gì hết, cô chỉ sợ, nước sông lạnh như vậy, nước sông Trường Giang sâu như thế... Thiệu Đình, một mình anh ở bên trong, có sợ không?
Em đã quên anh thật giống như từng hỏi em sợ cái gì nhất vào khi nào, có lẽ là trong mộng, có lẽ anh hoàn toàn chưa từng hỏi em một câu này, nhưng nếu có thể, nếu có kiếp sau, Thiệu Đình, em sẽ tìm được anh, em nhất định sẽ nói rõ từng câu từng chữ cho anh biết. Thiệu Đình, rằng em sợ kiếp này vẫn không gặp được anh, sợ trong sinh mạng của em, không còn có anh...
Trong cuộc đời cô, chưa từng thấy qua mặt trăng sáng rỡ như đêm hôm đó.
Sau khi đi ra từ trong rạp hát, cô đi dọc theo con đường thật dài, một mình đi từ từ. Gió thổi tan mây, ánh trăng liền lộ ra ngoài, lẳng lặng chiếu xuống mặt đất. Trên đường phố vắng vẻ, chỉ có rất ít người đi đường, liếc mắt nhìn sang một cái, chỉ cảm thấy trời đất bao la, chính mình lại nhỏ bé không chỗ nương tựa. Cô đi chậm rãi, đi qua đêm nay, đi qua một đêm này, Phó Tĩnh Tri cô sẽ không còn ngây ngốc ảo tưởng. Cô muốn đi dọc theo con đường cô quyết định, sẽ không quay đầu lại tiếp tục đi xuống, tiếp tục đi xuống...
Cô biết, anh đang chờ cô, giống như là cuộc đời của cô, cũng chỉ là đang chờ một mình anh.
Lúc cô trở về, đã gần đến đêm khuya.
"Đại thiếu, tiểu thư đã trở về." Quản gia vừa thấy cửa lớn mở
Quản gia lên tiếng trả lời, bảo người hầu vội vàng đi làm, Mạnh Thiệu Tiệm cũng đã xoay người lên lầu trở về phòng ngủ.
Lúc Tĩnh Tri trở về phòng, Mạnh Thiệu Tiệm đã ngủ, trong phòng ngủ là một mảnh tối như mực. Cô đứng ở cửa một hồi mới thích ứng được, người ở cùng một phòng với cô là Mạnh Thiệu Tiệm, người ở trong phòng ngủ của cô và Thiệu Đình là Mạnh Thiệu Tiệm! Đáy mắt lãnh mị càng phát ra thâm sâu, cô đứng thẳng trong chốc lát, yên lặng xoay người đi tới sát vách. Đêm nay, dù như thế nào, cô cũng không thể nhịn nữa.
Nằm ở trong bồn tắm, cô nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, tiếng lòng khẽ nhúc nhích, dần dần nổi lên một suy nghĩ đáng sợ.
*********************************************
Đầu tháng chín, khí trời trong xanh, thích hợp kết hôn, đi xa, du lịch... Nói chung, ngày hoàng đạo đại cát đại lợi!
Mạnh Thiệu Tiệm trở về từ công ty, mới vừa vào phòng, vẻ mặt người hầu lo lắng, bộ dáng sợ hãi nói cho anh biết Phó Tĩnh Tri nấu cơm ở phòng bếp, nói xong lại là rất sợ anh trách cứ, vội vàng giải thích: "Là Phó tiểu thư cố ý muốn đích thân nấu ăn, nói là, nói là muốn để cho ngài nếm thử ..."
"Cái gì?" Mạnh Thiệu Tiệm chỉ cảm thấy chính mình nghe lầm, hơi giật mình sững sờ tại chỗ.
Phó Tĩnh Tri nấu ăn cho anh? Không có gì bất ngờ xảy ra, cô lại đột nhiên lấy lòng như vậy, chỉ có một khả năng, trong thức ăn nhất định bỏ độc, cô muốn độc chết anh!
Mạnh Thiệu Tiệm chậm rãi đi tới phòng bếp, lại thấy cô cho anh một bóng lưng, đang lật cá trong chảo, mùi thơm phức xông vào mũi, khiến anh không khỏi thèm ăn.
"Anh có muốn nếm thử một chút món ăn tôi làm không?" Tĩnh Tri không có xoay người, chỉ là bỗng nhiên không nhanh không chậm nói một câu.