"Vì sao lại đột ngột muốn ly hôn như vậy?" Mạnh Thiệu Tiệm uống một ngụm cà phê, không ngẩng mặt lên mở miệng hỏi.
Nghe vậy, hai tròng mắt hẹp dài của Mạnh Thiệu Đình đột nhiên nheo lại, thân hình cao to dựa vào phía sau, hai tay mở rộng đặt ở trên thành ghế sofa vẻ lười biếng, môi mỏng cong lên chậm rãi hỏi: "Anh cả, anh đã quan tâm đến việc riêng của em từ khi nào vậy?"
Mạnh Thiệu Tiệm nghe
thấy thế nhưng cũng không sợ mà cũng không giận, thậm chí mí mắt cũng
chẳng động đậy một cái. Anh ta đặt ly xuống, ngồi vào chỗ của mình, hai
chân gác lên nhau với một tư thế thoải mái, lúc này mới giơ cánh tay lên chĩa chĩa vào Mạnh Thiệu Đình cười nói: "Em đấy, vẫn không đổi được
tính tình kia của mình, nói thật, xem ra Tĩnh Tri cũng là một phụ nữ
tốt, quả thật em muốn ly hôn với cô ấy hả ?"
"Đúng vậy, chỉ là ly hôn thôi mà, có phải chuyện gì ghê gớm đâu" Mạnh Thiệu Đình cúi đầu
thấp hơn, hứng thú thưởng thức chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, xoay vài
vòng, bỗng nhiên tháo ra, vứt một cái ở trên mặt bàn, chiếc nhẫn kim
cương lắc lư, chập chờn dưới ánh sáng đèn chói sáng, ánh sáng rực rỡ
phản chiếu lại khiến người ta động lòng, nhưng có người trong ánh mắt
lại đầy bi thương giống như ánh trăng bàng bạc.
Cửa phòng ngủ nơi lầu hai hé mở một khe nhỏ, Tĩnh Tri đang yên lặng đứng ở nơi đó.
Mạnh Thiệu Tiệm thở dài một tiếng: "Thiệu Đình, anh nhớ rõ em đã từng nói
với anh, Tĩnh Tri cực kỳ dịu dàng ít nói, chưa từng bao giờ quấy rầy em, cũng không hề gây nhiều phiền toái cho em..."
"Cái gì mà dịu dàng ít nói? Đó chỉ là cách nói cho dễ nghe mà thôi, nói trắng ra là, quá hiền lành."
Mạnh Thiệu Đình cười khì một tiếng, thay đổi dáng ngồi, gần như là nửa nằm ở trên ghế sofa mềm mại, thật lười nhác mà lại phóng đãng. Con người khôi ngô tuấn tú như thần ấy, vậy mà lại giống như người bình thường khác
cũng đang chỉ trích, mà mỗi lời nói ra, từng câu từng chữ, đều giống như dùng dao găm khoét vào trái tim người khác vậy.
"Tĩnh Tri đã một lần từng vì em mà bị thương, anh còn nhớ rõ chính mồm em cũng đã nói
với anh, sự kiên cường và dũng cảm của cô ấy khiến em cực kỳ cảm động,
cực kỳ tán thưởng..."
"Anh cả, làm ơn đi!" Con ngươi sáng của
Mạnh Thiệu Đình thoáng xoay chuyển một cái, ngay cả nụ cười trào phúng
của anh cũng thật mị hoặc khiến người ta động lòng: "Em muốn người phụ
nữ làm vợ là phải giống như con chim nhỏ nép vào người, chứ không phải
là một mẫu người cứng rắn! Lại nói, phụ nữ thì nên yểu điệu để cho đàn
ông bảo vệ... Anh đã từng bao giờ thấy một người đàn ông thích phụ nữ
bảo vệ mình chưa? Kiên cường và dũng cảm sao? Mấy từ này có khi nào dính dáng đến người con gái đẹp bao giờ không? Phụ nữ mà không có nữ tính
thì còn gọi là phụ nữ được sao?"
Những ngón tay trắng nõn chợt
nắm chặt lấy cửa gỗ, gương mặt của Tĩnh Tri trắng bệch ra nhìn giống như ma quỷ. Trên lưng, từ những lỗ chân lông li ti toát ra những giọt mồ
hôi nho nhỏ, cảm thấy vết thương đã khép miệng từ lâu tựa hồ bắt đầu trở nên lâm râm đau nhức. Một vết thương rộng như thế, sâu như thế, gần như lấy đi của cô nửa cái mạng, trên làn da mà người phụ nữ giữ gìn như
sinh mệnh của mình kia, vĩnh viễn lưu lại một vết sẹo hung dữ đáng sợ,
nhưng chỉ đổi lấy được một câu nói không chút thiện ý như vậy.
Trong sự yên tĩnh như hoa nở trong đêm, Tĩnh Tri như ngừng thở, cô nghe rõ mồn một tiếng đập lạc nhịp của trái tim mình.
Âm thanh ấy cực kỳ ngắn, cực kỳ dịu nhẹ, chỉ trong chớp mắt.
Thượng Đế trên trời, chỉ chớp chớp mắt một cái, vậy mà nhân gian thế sự đã xoay vần.
Cả trai lẫn gái ngày hôm nay yêu nhau, ngày mai đã thong dong chia tay, có ai còn nhớ rõ, tình yêu đã tới từ lúc nào? Đã cười, hay đã chết rồi?
"Em cũng đã từng khen ngợi cô ấy với anh, nói cô ấy đọc nhiều sách vở, có
những giải thích khác thường, hai người thực sự có thể tán gẫu với nhau
vài câu..." Mạnh Thiệu Tiệm cũng cảm giác thấy giọng nói của mình bắt
đầu có chút mệt mỏi.
Mạnh Thiệu Đình khoát tay, có chút không
kiên nhẫn: "Em lại thấy rõ ràng là khi ấy em đã cưới một giáo sư đại học tiếng Trung về làm vợ mới đúng! Như một bà già cứng nhắc, có trời thích được!"
Anh nói xong liền đứng lên, cất bước đi lên lầu: "Anh cả, anh cứ tiếp tục ngồi nhé, em đi ngủ đây."
Còn chưa đi đến chỗ cầu thang để lên lầu, anh hơi ngước mắt lên đã nhìn
thấy Tĩnh Tri.
Cô đi xuống lầu gần như không có tiếng động, đột nhiên
xuất hiện trước mặt Mạnh Thiệu Đình, dọa anh nhảy dựng lên, người khẽ
run rẩy, mi tâm nhăn lại, không giữ nổi bình tĩnh, anh túm chặt lấy cánh tay cô đẩy sang một bên: "Đứng gọn vào! Cô ấy hả? Mẹ kiếp! Đúng là ma
quỷ mà, đi lại cũng không có một chút tiếng động!"
Cánh tay Tĩnh
Tri bị anh tóm đến đau nhức, thân thể bị hất văng sang một bên trên lan
can cứng rắn, xương cốt bị va chạm đến mức như sắp bị gẫy ra, cô ngơ
ngác đứng ở nơi đó, nhìn anh đi thẳng lên lầu, ngay cả đầu cũng không
ngoảnh lại. Cô hoảng hốt, trước mắt từng cơn, từng cơn hoa mắt chóng
mặt, còn chưa kịp phản ứng, cô không khống chế được đã mở miệng: "Mạnh
Thiệu Đình, anh đứng lại!"
"Thiệu Đình? Sao anh vẫn còn chưa đi lên vậy..."
Tĩnh Tri vừa dứt lời, tiếng của Thẩm Mạn Quân cũng vang lên. Cô ta bọc mình
trong một chiếc áo tắm thật dày, vừa lau mái tóc dài ướt sũng, vừa từ
trong phòng ngủ nhô đầu ra mỉm cười nhìn Mạnh Thiệu Đình chờ đợi, lại
vừa vặn nghe được giọng nói khàn khàn quê mùa của Tĩnh Tri khi đó. Lúc
này Thẩm Mạn Quân liền chau lại đôi lông mày cong thanh tú xinh đẹp,
nhưng lại cực kỳ có lễ độ mỉm cười nhìn Tĩnh Tri: "Thật ngại quá, Phó
tiểu thư, đã quấy rầy hai người."
Thẩm Mạn Quân gật gật đầu tạ
lỗi, sau đó lại hướng cái nhìn lạnh lùng về phía Mạnh Thiệu Đình, nhẹ
nhàng lên tiếng: "Thiệu Đình, anh và Phó tiểu thư cứ nói chuyện cho xong đi."
"Anh và cô ta có chuyện gì hay để mà nói." Mạnh Thiệu Đình
nói một câu đầy thờ ơ, tiếp tục đi lên lầu. Tĩnh Tri có cảm giác thấy
mình thật đúng là đã điên rồi, anh đã buông một câu đến mức độ như vậy
mà cô vẫn còn không chịu tiêu sái rời đi giữ lại chút tôn nghiêm cho
mình.
"Mạnh Thiệu Đình, anh đã quên lời hẹn ước với nhà họ Phó rồi sao?"
Khi Tĩnh Tri thốt những lời này để hỏi anh, một giây sau, lập tức đã hối
hận, nhưng mà nước đổ khó hốt, lời đã nói ra làm sao có thể thu hồi trở
về được đây?
Trên đời này đã có ai không từng làm việc ngu ngốc,
chưa từng nói những lời ngu dại đây? Trong quãng thời gian thấm thoát
trôi qua đầy mê man ấy, như chợt tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, nghĩ lại
những chuyện mình đã làm lúc tuổi còn trẻ thực xấu hổ, chỉ đành ra sức
lắc lắc đầu để cho chính mình không được nghĩ lại, muốn trở về trong
khoảng thời gian ấy, tát cho mình mấy cái để ngăn cản lời nói ngu xuẩn
của mình đã nói ra kia... Nhưng mà, ai có thể biết được, những việc làm
ngốc nghếch ấy, những lời ngu ngốc đã thốt lên ấy, vì sao nhất định lại
không thể là vật kỷ niệm quý báu trong đời mình được nhỉ?
Nếu
không từng có sự ngây thơ ấy, làm sao có thể trưởng thành được? Nếu
không từng làm những chuyện ngu xuẩn, làm sao có thể dần dần thông minh
cơ trí hơn?
Giống như Tĩnh Tri trong giờ phút này, cô vĩnh viễn
cũng không hề biết rằng, lúc đó cô đã ngu ngốc đến khó tin biết bao
nhiêu, để cho về sau này, cô đã học được cách nói cẩn thận, không còn để bị người khác nhạo báng là đã nói những câu sai lầm.
"Nhà họ Phó đã sớm không tồn tại, một tờ khế ước buồn cười kia chẳng lẽ còn mơ
tưởng sẽ trói buộc được tôi sao? Phó Tĩnh Tri, cô có biết rằng cô có bao nhiêu phiền chán hay không? Sự nhẫn nhịn của cô đã làm cho tôi phiền
lòng, cô ra tay cứu tôi đã làm cho tôi bứt rứt, việc cô tìm cái chết đã
làm cho tôi thấy nhàm chán, cô không muốn ly hôn, lại càng khiến cho tôi chán ghét cô! Vì sao cô lại không học một chút sự đại lượng tao nhã
kia, tiêu tiêu sái sái ký tên xoay người rời đi, nói không chừng tôi sẽ
còn cho cô thêm mấy trăm vạn tiền nuôi dưỡng!"