Trong tai dần dần
vang lên tạp âm ong ong, Tĩnh Tri không còn nghe thấy anh đang nói cái
gì nữa, cũng không biết làm sao mình có thể xoay người lại, làm sao cầm
được bút, với bộ dạng run rẩy đó làm sao cô có thể run run ký tên mình
lên trên tờ giấy kia. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Cô không mang theo một thứ gì, cũng không có thứ gì có thể mang đi. Cô đặt bút xuống, bộ
dạng giống như là tượng gỗ mọi động tác đều được người ta dùng dây điều
khiển. Cô chạy thẳng ra ngoài bóng đêm đen đặc. Sương đậm đặc tưởng
chừng như không thể tan được. Cô lảo đảo, nghiêng ngả lao đi, cắm đầu
chui vào đó... dღđ。l。qღđ Giờ phút này cô thật sự chỉ muốn mình ngã chết
luôn đi, cũng còn tốt hơn là phải thừa nhận nỗi nhục khôn kể kia.
Đình viện kia là nơi mỗi ngày cô đều phải đi lên năm ba lần, con đường mòn
kia cô đã từng dùng từng bước chân để đo đạc nhiều lần... Từ nơi này đi
đến cổng vườn hoa là 236 bước. Cô tưởng tượng ra có ngày nào đó anh cũng sẽ đi qua một lần, đếm những con số này, trong lòng sẽ thấy vui mừng,
anh đi qua rồi, cô sẽ đi lên trên dấu chân ấy của anh, tựa như đã đến
gần anh hơn một chút. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn
Cô sống ở nơi này vừa vặn mấy tháng, nhưng cuộc sống giống như đã bị mất đi nửa đời người.
Tĩnh Tri mờ mịt đi về phía trước, cô cố gắng mở to hai mắt, nhưng lại không
sao nhìn thấy con đường trước mắt mình đi về nơi đâu. Cô đã bỏ lại ánh
đèn ở phía sau rất xa... xa hơn nữa, trái tim của cô cũng đã đem chôn ở
trong đình viện của nhà họ Mạnh. diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Cuối cùng cô đã không còn gì để vướng mắc nữa rồi, cô đã buông tay, buông ra sự trói buộc của anh... Từ nay về sau, trời cao biển rộng... Mạnh Thiệu Đình, Thiệu Đình...
Anh chỉ là anh, không còn là chồng của
Phó Tĩnh Tri này nữa. Em cũng vẫn là em, không còn là vợ của Mạnh Thiệu
Đình anh nữa.
Chắc chắn anh không biết, diễn-đàn-lê-quý-đôn
mà em cũng sẽ không để cho anh được biết, em đã từng vui sướng bao
nhiêu, niềm vui sướng ấy cứ lần lượt lặp đi lặp lại ở trong giấc mộng,
mình là vợ của Mạnh Thiệu Đình, vợ của Mạnh Thiệu Đình.
Đây
là lời nói êm tai biết bao, nó còn hơn 1000 câu, một vạn câu “em yêu
anh”. diễnđàn✪lê✪quýđôn Nhưng quả thật em cũng không có cách nào để nói
lại những lời này, cho dù là ở trong giấc mộng, em cũng sẽ không nói.
Cửa chính của nhà họ Mạnh đã gần trong gang tấc, em chỉ muốn bước ra, lúc
này cũng không còn cách nào để quay đầu lại nữa rồi... không, cho dù là
hiện tại em có quay đầu, cũng uổng công thôi.
Trong lòng
Tĩnh Tri từng lần từng nhắc nhở cho chính mình, không được quay đầu nhìn lại, nhưng cô vẫn không sao khống chế nổi việc xoay người nhìn sang chỗ khác.
Chỉ là cô muốn nhìn lại một nơi, đó là cửa sổ phía
tây, nơi mà cô đã ngồi cả ngày để đọc sách... cũng chỉ là muốn nhìn lại
một lần, nơi mà cô đã để lại lời thề ở trên mặt tuyết ngày hôm ấy.
Nhưng cửa sổ phía tây không có ánh sáng đèn, chỉ là một khoảng tối đen kịt.
Người tuyết cũng đã bị tan từ lâu, lẫn lộn cùng một chỗ với bùn đất, hàng chữ kia cũng đã bị gió thổi bay, không còn chút cảm xúc.
Hoá ra ngay từ lúc bắt đầu, cũng đã định trước rằng sẽ có kết cục này.
Lời thề viết ở trên mặt tuyết, sao có thể gọi là lời thề?
Tuyết sẽ tan đi, lời đã nói, có thể nói, cũng chỉ cần một trận gió cũng sẽ thổi bay đi mất.
Tĩnh Tri không còn lưỡng lự nữa, cô sải bước, đi ra ngoài cửa.
Nhà tù tráng lệ kia, chiếc quan tài rực rỡ xanh vàng kia, nơi hang ổ ngát
hương kiều diễm đầy yêu ma kia, đó là những thứ đã làm cho cuộc sống của con người ta không thể luân hồi được.
Rốt cuộc, cô đã không còn phải trở về nơi đó nữa.
*******************************************************
"Tri Tri, đều là do ba ba..." Phó Chính Tắc nửa nằm ở trên giường, vẻ mặt vẻ xấu hổ nhìn Tĩnh Tri đang gục mặt ở bên cạnh mình.
Cửa sổ
phòng bệnh đóng cực kỳ kín, do người bệnh không được gặp gió, cho nên
không gian trong căn phòng tràn ngập đậm đặc mùi thuốc đông y. Hốc mắt
Tĩnh Tri sưng đỏ, cô đã khóc quá mệt mỏi, ngược lại, mỉm cười khuyên
giải an ủi ba ba: "Ba, ba cũng đừng lo lắng, con và Thiệu Đình, vốn dĩ
cũng không có tình cảm, ly hôn... thực ra cũng không sao, chỉ là, ba
ba..."
Tĩnh Tri bám vào cánh tay Phó Chính Tắc gượng cười
vui vẻ nũng nịu nói: "Về sau con lại ở nhà, sống dựa ở bên cạnh ba, ba
không được trách con phiền toái nhé."
Phó Chính Tắc cười
đắng chát, đưa tay
nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô: "Tri Tri, ba ba làm sao có thể trách con làm phiền được? Nhưng... mẹ con ở bên đó, trước
hết cứ giấu đi đã, sức khoẻ của bà ấy không được tốt."
"Vâng." Tĩnh Tri gật gật đầu, tựa vào vai của ba ba yên lặng nhắm mắt lại. Bên
ngoài phòng tiếng ầm ầm thường xuyên vọng vào. Phó Chính Tắc đang mang
bệnh, cái cần nhất là được tĩnh dưỡng, không sao chịu nổi tiếng tranh
cãi ầm ĩ, giờ phút này sắc mặt cũng bắt đầu có phần tái nhợt đi, Tĩnh
Tri cuống quít đứng lên, "Ba, để con đi xem..."
"Đừng." Phó
Chính Tắc đưa tay nắm lấy tay Tĩnh Tri, nhẹ nhàng lắc đầu; "Mặc kệ mấy
mẹ con bà ấy đi, nhà họ Phó... nhà họ Phó lúc này đã ở tình trạng như
vậy, ba hiểu trong lòng mẹ cả của con có cảm xúc không tốt lắm, đừng để ý đến bọn họ, con ngồi ở đây với ba ba một lúc."
Tĩnh Tri vừa định nói, cửa phòng ngủ lại bị người nào đó đạp ra. Tĩnh Tri giương mắt nhìn mẹ cả và Tĩnh Tâm tiến vào, trong lòng cũng có chút sợ hãi.Từ
trước đến nay cô vốn sợ i mẹ cả, cũng đơn giản vì từ nhỏ đến lớn, dù
sáng dù tối cô đã phải chịu rất nhiều khổ cực.
"Chính Tắc,
hiện tại nhà họ Phó đã ở hoàn cảnh như vậy, ông cũng nên ngẫm nghĩ lại
cho mấy mẹ con tôi đi. Ở bên nước Mĩ mỗi ngày tiêu hết mấy vạn đồng
tiền, ông vẫn còn cho rằng nhà họ Phó chúng ta có núi vàng kho bạc sao?
Tôi nói cho ông biết, tôi đã đi theo ông cả đời này mà chưa được hưởng
thụ được vài ngày hạnh phúc. Nhưng tôi là Tề Lan, là một phụ nữ không
thể chịu được một chút khổ cực. Tĩnh Ngôn đang học ở nước Pháp, ăn mặc
ngủ nghỉ chỗ nào cũng cần một khoản tiền lớn, ông nói đi, phải làm sao
bây giờ?"
Phó Chính Tắc được Tĩnh Tri đỡ dậy, suy yếu đứng
lên, ho khan vài tiếng rồi ồ ồ thở gấp, chỉ chỉ Tề Lan có chút tức giận
nói: "Bà cũng xuất thân từ một gia đình lớn, nổi tiếng là “danh môn
khuê tú” (nhà quyền quý giàu có nổi tiếng), nhưng những lời nói cay
nghiệt như vậy mà bà cũng nói ra được, mạng người là quan trọng hay ăn
mặc là quan trọng hả? Cắt thuốc của Như Mi, bà ấy làm sao còn có thể
sống đây!"
Nói tới đây, tự nhiên Phó Chính Tắc thở hồng hộc
sắc mặt tái mét, gắng gượng dựa vào Tĩnh Tri mới có thể đứng được, thân
thể lại run rẩy gần như sắp sửa muốn rời ra thành từng mảnh một.
"Tôi không tốt?" Tề Lan quá giận thành cười, đưa tay lên chỉ vào đầu Tĩnh
Tri cả giận nói; "Ông nuôi dưỡng một người phụ nữ không ra gì, lại còn
có cái đồ nghiệt chủng này nữa, mỗi ngày ở bên cạnh làm tôi chướng mắt.
Mấy năm nay tôi đã phải chịu đựng những cơn giận vô cớ, phải nghe không
ít những lời nói châm biếm. Phó Chính Tắc, Tống Như Mi là bảo bối của
lòng ông, chẳng lẽ Tĩnh Ngôn không phải do ông sinh ra hay sao?"
"Ba..." Trái tim Tĩnh tri đau đớn giống như bị dao cắt, nhưng cuối cùng cũng
không cách nào đứng trơ mắt ra nhìn cha mình chịu nhục, cắn răng một
cái, xoay mặt nhìn hướng về Tề Lan: "Mẹ cả, chuyện của Tĩnh Ngôn ở bên
kia mẹ không cần lo lắng, chi phí cần thiết cho năm năm, ngày mai con sẽ gửi sang cho em ấy."
Tề Lan nhìn cô, đột nhiên không nói
không rằng cười nhẹ một tiếng: "Ôi, bây giờ thật đúng là được gả cho nhà giàu có, khẩu khí cũng đã khác hẳn nhỉ! Cũng được đấy, nhà họ Mạnh là
thông gia, nhà người ta nhổ một cọng lông tơ cũng đã bằng cái thắt lưng
to của nhà chúng ta. Nếu như cô đã nói thế, tôi cũng không cần phải giả
tạo làm gì. Đồng ý thôi, cô vốn là chị nó, trông nom em út tất nhiên là
cũng là trách nhiệm của cô, câu cảm ơn này tôi cũng không cần phải nói
ra."