Đuôi lông mày của Mạnh Thiệu Đình khẽ động đậy: "Hả? Anh cả định nói điều gì vậy?"
Mạnh Thiệu Tiệm bỗng nhiên cúi đầu, anh ta bình tĩnh chăm chú nhìn điếu
thuốc lá đang cháy sáng giữa ngón tay một lát, bỗng nhiên vứt điếu thuốc còn một nửa xuống đất, nhấc chân di di dập tắt, nhưng mi mắt cũng chưa
từng nhấc lên, chỉ chăm chú nhìn xuống dưới đất. Thật lâu, anh ta mới chậm rãi lên tiếng; "Anh gặp được Phó Tĩnh Ngôn, cô ấy kể cho anh nghe một ít chuyện về Phó Tĩnh Tri."
Lúc
Mạnh Thiệu Tiệm nói đến Phó Tĩnh Tri, anh ta ngẩng đầu rất nhanh, liếc
mắt nhìn qua Mạnh Thiệu Đình một cái. Quả nhiên, mặc dù Mạnh Thiệu Đình
cực kỳ kiềm chế, nhưng Mạnh Thiệu Tiệm vẫn nhận ra
được cảm xúc rung động của anh chợt lóe lên.
Bên môi anh còn có nếp nhăn nhàn nhạt rất nhỏ khẽ nhếch lên, đôi đồng tử đen thẫm lại nhìn giống như hai viên đá đen bóng.
Bàn tay của Mạnh Thiệu Đình thả ở trong túi bất giác hơi nắm chặt lại, suốt hơn bốn năm qua, anh chưa bao giờ trở lại Trung Quốc, càng không bước
đến nơi thành phố quen thuộc kia. Cũng không có một ai ở bên cạnh nói
cho anh chút tin tức về nhà họ Phó. Mà ngay cả
chính anh cũng không hề đi hỏi thăm, hiện giờ khi nghe được chuyện của
Phó Tĩnh Tri, anh vậy mà lại không nhớ nổi bộ dáng của cô nữa rồi.
Trong đầu anh chỉ còn lưu giữ lại một hình dáng lờ mờ, bé nhỏ, nhưng lại mang theo sự quật cường lẫn sự mạnh mẽ không nên có ở cô. Nếu muốn anh nhớ
lại tỉ mỉ ngũ quan của cô, thực sự anh không sao nhớ ra nổi.
Anh chỉ có thể mơ hồ nhớ được, cô không đẹp, tướng mạo chỉ có thể được xếp
loại hơn trung bình một chút, ánh mắt của cô anh cũng không nhớ được,
nhưng anh lại nhớ được rõ ràng có một lần khi cô cười, linh lợi nhìn
anh, ánh mắt cong thành hình vầng trăng khuyết, anh cũng còn nhớ rõ ánh
mắt của cô lần cuối cùng nhìn thấy, khi ấy, trong mắt cô đầy sự trống
rỗng lẫn tối tăm dày đặc.
Trái tim từng phát từng phát trở
nên run rẩy, nhưng Mạnh Thiệu Đình vẫn nói cứng cỏi: "Em và cô ấy đã ly
hôn, mọi chuyện về cô ấy, dù chỉ một chút, em cũng không muốn biết."
Tựa hồ Mạnh Thiệu Tiệm đã sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, anh ta khẽ gật
đầu: "Trong lòng anh cũng cho rằng như thế, vốn không nghĩ là sẽ nói với em, nhưng nghĩ tốt xấu gì em và cô ấy cũng đã có một thời gian là vợ
chồng, hiện giờ cô ấy phải trải qua một cuộc sống không được tốt
lắm...d∞đ∞l∞q∞đ Em đã nói như vậy thì...thôi quên đi, anh đi đây."
Mạnh Thiệu Tiệm nói qua quýt rồi xoay người vào xe, vẻ xa cách. Thủ hạ và
lái xe của Mạnh Thiệu Tiệm đã nhanh chóng liền đi tới, thời điểm trợ lý
của Mạnh Thiệu Tiệm đóng cửa xe, thì một bàn tay mạnh mẽ dùng sức ngăn
cản động tác của anh ta.
Người nọ đang ngồi ở trong xe, bờ
môi hơi cong lên thoáng cười nhạt không rõ ràng lắm, nhưng cũng ra vẻ
kinh ngạc xoay người lại: "Thiệu Đình, em còn có việc gì sao?"
Khóe môi Mạnh Thiệu Đình nhếch lên, có thể nhìn thấy cặp môi mím lại thành
một đường thẳng. Anh nắm lấy tay người trợ lý, lòng bàn tay rịn lớp mồ
hôi. Đã là cuối mùa thu, làn gió lạnh thổi tới từ phía sau làm người ta
đột nhiên có cảm giác thấy lạnh thấu xương. Trong đôi mắt đen hình như
có chút giãy dụa, hình như có ý lùi bước, rồi lại có sự mâu thuẫn không
nói nên lời.
Anh chậm rãi gật đầu, nhưng cũng không ngước mắt lên nói với trợ lý và lái xe: "Các anh hãy ra ngoài đi."
Trợ lý nghe xong lời này nhưng không đáp ứng mà lại nhìn nét mặt của Mạnh
Thiệu Tiệm, thấy anh ta gật đầu, hắn mới lại xoay người tránh ra khỏi
xe.
Mạnh Thiệu Tiệm ngồi ở trong xe, vẻ mặt vân đạm phong
khinh, mà trên mặt Mạnh Thiệu Đình, cũng dần dần nhiễm vẻ mỉa mai âm u:
"Anh cả."
Tiếng nói thuần hậu của anh nghe thật mê người,
thời điểm hạ thấp giọng, lại càng tràn ngập từ tính thật động lòng
người. Mạnh Thiệu Tiệm nhìn lại anh, thấy bờ môi Mạnh Thiệu Đình chậm
rãi cong lên, nét mặt thoáng vui cười, trong lòng không khỏi căng thẳng, anh ta thấy rất rõ, ở sâu thẳm trong đôi mắt kia hàm chứa một ánh nhìn
trào phúng: "Anh cả, anh thích Phó Tĩnh Tri!"
Anh không cần
dùng câu hỏi, ngược lại giọng điệu thật chắc chắn. Đầu tiên Mạnh Thiệu
Tiệm chợt ngẩn ra, rồi chợt cũng cười ha ha vài tiếng. Anh ta khẽ nắm
tay lại, ánh mắt giống như viên đá đen, thâm thúy mà lại mê người, bao
phủ lại cả khuôn mặt Mạnh Thiệu Đình: "Thiệu Đình, lời này cũng không
thể nói lung tung."
"Sao vậy anh cả, dám thích em dâu của
mình, lại không dám thừa nhận sao?" Mạnh Thiệu Đình cũng cười, nụ cười
vừa lười nhác mà lại tùy ý. Anh cứ như vậy, một tay chống ở mui xe, hơi
cúi đầu, khóe môi nở một nụ cười như có như không, hàm chứa chút trào
phúng: "Đương nhiên, hiện giờ cô ấy đã sớm không còn là vợ của em, cũng
không còn là em dâu của anh cả nữa, nếu thích, anh hãy về nước đi tìm cô ấy đi... Không phải Phó Tĩnh Ngôn đã nói cô ấy sống không được tốt đó
sao! Như vậy hiện tại anh cả chính là anh hùng cứu mỹ nhân rồi, chẳng
phải là vừa vặn ôm được người đẹp về hay sao?"
Ý cười trên
mặt Mạnh Thiệu Tiệm rét lạnh, ngón tay thon dài ở trên đầu gối khẽ nắm
lại một cái, ngược lại, lắc đầu thở dài: "Anh lại tưởng rằng năm năm
trước, đêm trước hôm em đi công tác ấy, em đã cầm đi một vật gì đó như
vậy, là vì trong lòng em không buông được cô ấy, hóa ra..."
Anh ta cũng không nói nhiều, chỉ ngước mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái,
biểu cảm cũng không quá mức: "Không còn việc gì nữa, anh đi trước đây."
Mạnh Thiệu Đình hừ
lạnh một tiếng: "Anh cả, cái đêm năm năm về trước, chẳng phải là anh
cũng đã từng làm một chuyện gì đó sao? Xem ra, quả nhiên anh cả cũng có ý với cô ấy, hơn nữa, không phải anh cũng đã từng hành động rồi đó sao,
ôm cũng đã ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, ngược lại, sao lại chậm trễ để
mất nhiều thời giờ như vậy, còn không mau quay về
tìm cô ấy đi, hả?"
Ánh mắt nhìn của Mạnh Thiệu Tiệm dần dần lạnh như băng: "Cáo từ."
Anh ta lạnh lùng phun ra hai chữ, Mạnh Thiệu Đình cũng buông tay, lui về
phía sau một bước, lại là vẻ mặt tất cung tất kính:
d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn "Vậy anh cả đi thong thả, thứ cho em không tiễn
xa được..."
Mạnh Thiệu Tiệm nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình như
vậy, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, lúc anh ta đưa tay đóng cửa xe, không
nhanh không chậm buông một câu: "Không biết là thiên kim tiểu thư Phó
Tĩnh Tri, lúc trước cũng được nuông chiều từ bé, hiện tại nghèo túng
phải đến công trường xây dựng làm công nhật, nếu như nghe được lời nói
bạc tình của người đã từng là chồng của mình như vậy, có phải sẽ cực kỳ
đau lòng, có đúng với sự mong
đợi của mình hay
không ấy nhỉ?"
Anh ta nói xong, sau đó cửa xe cũng đóng lại. Xuyên cửa sổ xe thẫm màu, Mạnh Thiệu Tiệm nhìn thấy rõ ràng biểu cảm
khiếp sợ chợt lóe lên từ trong đáy mắt của Mạnh Thiệu Đình. Anh ta liền
cong môi cười nhẹ một tiếng, lái xe cũng đã nhanh nhẹn đi tới nơi, anh
ta dặn dò lái xe, xe linh hoạt thay đổi phương hướng rời đi. Mạnh Thiệu
Tiệm thoáng quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình vẫn như trước, đứng
lặng ở nơi đó, không hề nhúc nhích. Cơn gió cuối mùa
thu thổi bay vạt áo choàng của Mạnh Thiệu Đình, anh ta tựa hồ nghe thấy
được tiếng tà áo bay phần phật, âm thanh này khiến cho ý cười trên mặt
anh ta từng chút từng chút cứng lại, bàn tay anh ta vốn đang nhàn nhã
đặt ở trên đùi liền hung hăng nắm chặt lại, khiến vẻ mặt anh ta trước
sau vẫn luôn như sóng nước chẳng xao kia, lại hiện ra thần sắc có chút
dữ tợn...
Mạnh Thiệu Đình cũng không biết bản thân đã đứng ở nơi đó bao lâu, mãi đến khi cơn gió lạnh vô tình đã thổi thấu vào tận
bên trong quần áo, làm anh cảm thấy không sao chống đỡ nổi cái lạnh lẽo ấy nữa, lúc này anh mới chậm rãi xoay người
lại, hướng về phía tòa nhà của công ty, đi đến.
Đến công trường xây dựng làm công nhật sao?
Cho dù thế nào Mạnh Thiệu Đình cũng không sao có thể gắn công việc này với
Phó Tĩnh Tri. Ở trong trí nhớ của anh, tuy không nhiều lắm, nhưng cô từ
trước đến nay, vẫn luôn là người tao nhã, luôn yên tĩnh, dịu dàng, ngồi ở chỗ đó đọc sách, hoặc là bận rộn ở trong phòng bếp. Không chỉ như thế,
cô còn là một tay chơi đàn Piano tuyệt vời, mà bộ dáng của cô khi mặc bộ lễ phục vào thì nhìn thật là mê người.
Nhưng mà, người con
gái yếu đuối, luôn yên tĩnh dịu dàng kia, hiện tại lại đang làm công
nhật ở công trường xây dựng, cùng lăn lộn sống chung cùng với xi măng
gạch cát sao?
Quả thực trong đầu Mạnh Thiệu Đình không sao
tưởng tượng nổi bộ dáng của cô khi đang khuân vác gạch hoặc xi măng thế
nào. Cho dù cô có gặp phải hoàn cảnh không được tốt đẹp lắm, chỉ cần căn cứ vào tấm bằng đại học của cô, còn có tài nghệ chơi Piano nữa, cũng
quá đầy đủ để cho cô tìm được một công việc sạch sẽ, hay là đầu óc cô đã thành bã đậu rồi, cho nên mới có thể đi lựa chọn làm cái loại công việc cực nhọc này!
Ngược lại anh cũng nhớ rằng, mẹ cũng đã từng
nói, lúc trước bà đã cho cô năm trăm vạn, khoản tiền này tuy rằng cũng
không phải là nhiều lắm, nhưng với một gia đình bình thường thì sống cả
đời này cũng có thể đủ được. Hơn nữa, bàn tay thiên kim tiểu thư của cô
mảnh mai như vậy, quanh năm không làm việc nặng, đến ngũ cốc cũng không
phân biệt được, mà lại đi ra ngoài làm lao công sao? Nói ra, có quỷ mới
tin được!
Không chừng chuyện này lại là do anh cả giở trò
múa võ đùa giỡn gì đó, bởi vì, chuyện này hoàn toàn quá mức, tuyệt đối
làm cho người ta không sao tin nổi, cho nên, anh tuyệt nhiên không tin.
Lại nói, hiện giờ Phó Tĩnh Tri sống hay chết, cũng chẳng có quan hệ gì với
anh nữa. Anh đã sớm ly hôn với cô rồi, mà đã ly hôn thì chính là người
ngoài đường, cô sống thế nào, cô có chuyện gì, anh, Mạnh Thiệu Đình,
nhiều lắm cũng chỉ có thể thông cảm với cô một chút, ngoại trừ chuyện đó ra, với cô, anh không nghĩ mình phải có suy nghĩ gì nhiều hơn nữa.
Cùng sống chung với Mạn Quân hơn bốn năm nay, anh chưa hề đề cập tới chuyện
kết hôn, Mạn Quân cũng chưa bao giờ nói ra, nhưng anh biết, Mạn Quân có
biết bao ước vọng muốn được gả cho anh. Từ nhỏ đến lớn Mạn Quân đều luôn thầm mến anh, cho đến lúc sau này, khi anh đi công tác ở nước Mĩ gặp
được cô ở đó, cô mới thổ lộ với anh, mà khi đó, đối với Mạn Quân anh
cũng không để ý nhiều lắm, chỉ giống như bạn bè ngẫu nhiên gặp nhau, hẹn nhau ra cùng ăn cơm... Rồi đến sau này, nghe được tin tức nhà họ Phó bị phá sản, Mạnh Thiệu Đình hiểu rằng, cuộc hôn nhân của mình và Phó Tĩnh
Tri nên kết thúc, nhà họ Phó đã không còn, như vậy, bản hẹn ước lúc
trước của nhà họ Phó và nhà họ Mạnh đương nhiên đã trở thành đồ phế thải rồi.
Tính của anh, nếu đã quyết định, tuyệt đối không bao
giờ có thể chấp nhận sống cả đời với một người phụ nữ mà mình thương,
cho nên, anh liền dẫn theo Mạn Quân về nước, sau đó đưa ra thỏa thuận ly hôn với Phó Tĩnh Tri.
Lại nói, anh cũng chỉ là lợi dụng
tình cảm của Mạn Quân với mình. Sau khi ly hôn anh cũng không hề nói
chia tay với Mạn Quân, bọn họ cũng cứ như vậy, tiếp tục qua lại thêm bốn năm nữa, đối với phụ nữ mà nói đó là điều quý giá biết bao. Anh biết
vậy, cho nên, anh không thể, mà cũng không thể lại tiếp tục ích kỷ thêm
nữa, bởi vậy mới đính hôn với Mạn Quân.
Hơn nữa, qua mấy năm chung sống với nhau, Mạn Quân cũng không có những thái độ kiểu như cao
ngạo ngang ngược của những thiên kim xuất thân hào môn, cô cũng không có thái độ không coi ai ra gì. Cô thật đơn thuần, cũng thật thiện lương,
toàn tâm yêu anh, tin cậy anh, nên anh càng không thể phụ bạc cô, cưới
Mạn Quân, cha mẹ vừa lòng, đối với nhà họ Mạnh cũng chỉ tốt hơn, không
gì là không có lợi, cho nên cứ như vậy, anh liền cưới cô.