Cô thật đơn thuần,
cũng thật thiện lương, toàn tâm yêu anh, tin cậy anh, nên anh càng không thể phụ bạc cô, cưới Mạn Quân, cha mẹ vừa lòng, đối với nhà họ Mạnh
cũng chỉ tốt hơn, không gì là không có lợi, cho nên cứ như vậy, anh liền cưới cô.
Nghĩ đến đây, Mạnh Thiệu
Đình dứt khoát lắc lắc đầu, dứt bỏ toàn bộ những chuyện rườm rà đó ra
khỏi suy nghĩ, bỏ qua hết thảy. Anh không muốn tiếp tục nghĩ thêm nữa,
cũng không muốn để cho những suy nghĩ của mình lại gây ra sự rối rắm ở
trong cơ thể trở thành khối u ác tính, không gạt đi nổi.
Thời điểm đi vào trong thang máy, điện thoại vang
lên, là ca khúc “Bến cảng tránh gió” thật ngọt ngào, đây là nhạc chuông
mà Mạn Quân đã bắt anh cài đặt, mỗi lần cô gọi điện thoại đến là ca khúc này vang lên.
Lúc này thần sắc trên gương mặt của Mạnh
Thiệu Đình đã dần dần trở nên dịu dàng, anh nhận điện thoại, chợt nghe thấy giọng nói mềm mại của Mạn Quân:
"Thiệu Đình, anh đang làm gì vậy?"
"Đi làm thôi." Anh dựa
người vào vách thang máy, giọng nói thuần hậu mà lười nhác qua ống nghe
truyền đến tai Mạn Quân, làm cô bất giác chu cái miệng nhỏ nhắn, khẽ
cười một tiếng hạnh phúc: "Vậy buổi trưa anh có trở về nhà không? Em nấu cơm cho anh ăn nhé..."
"Hả? Mặt trời mọc ở hướng tây rồi
sao? Mạn Quân của anh đã biết nấu ăn rồi à?" Mạnh Thiệu Đình mủm mỉm
cười, cũng là do anh đã nghĩ thông chuyện kia rồi, nên cách nói chuyện
với Mạn Quân so với ngày xưa quả thật có chút cưng chiều hơn một ít. Sau khi đột nhiên được nghe bốn chữ "Mạn Quân của anh", bất giác Mạn Quân
ngớ người ra, lát sau, rốt cuộc trong mắt liền dâng lên màn nước mù mịt, cô nhẹ nhàng che miệng lại, không dám để cho bản thân bật lên tiếng
khóc.
Ở bên cạnh anh đã gần năm năm, cô cho rằng mình coi
như là đã gả cho anh, cũng có thể vẫn cứ duy trì cục diện như bây giờ,
nhưng lại chưa từng nghĩ đến, anh sẽ có câu nói dịu dàng, gọi tên cô
nghe vô cùng thân thiết như vậy, "Mạn Quân của anh", giờ đây, rốt cục cô đã trở thành của anh thật rồi sao?
"Mạn Quân, sao không
nói gì nữa vậy?" Tay cầm điện thoại thoáng xiết chặt, Mạnh Thiệu Đình
không nghe thấy tiếng nói của phía bên kia, không khỏi có chút nổi lên
căng thẳng.
"Em đây..." Mạn Quân cố nén sự kích động của bản thân, cúi đầu nói.
"Ừ... Mạn Quân, anh có chuyện muốn nói với em."
Mạnh Thiệu Đình chợt nhớ buổi sáng, khi anh rời đi đã đồng ý với mẹ, ngày
mai sẽ gọi điện thoại cho bác Thẩm để bàn bạc về chuyện hôn lễ, anh đang nghĩ, hiện giờ nên nói cho Mạn Quân, hay là đợi đến lúc sắp đặt xong
xuôi tất cả mớii cho cô một sự kinh hỉ?
"A... Em phải vào
phòng bếp để ninh canh cho xong đã, Thiệu Đình, em không nói chuyện với
anh nữa, buổi trưa anh nhớ trở về nhé." Mạn Quân chợt kêu lên một tiếng, sau đó nói thật nhanh rồi cúp điện thoại. Mạnh Thiệu Đình giật mình
nhìn điện thoại đã bị cúp, dĩ nhiên trong đầu anh đang nghĩ tới cảnh Mạn Quân sẽ làm cho mọi thứ trong phòng bếp bị đảo lộn một cái ngược đáy
lên trời. Cô vậy mà lại cũng muốn ra tay học cách ninh canh cho anh, Mạn Quân thương anh như vậy, mà anh cũng thật sự thích cô, tuy thỉnh thoảng cũng quên mất những chuyện dây dưa giữa hai người...
Mạnh Thiệu Đình cũng cúp điện thoại, vừa vặn thang máy đến nơi, anh liền nhấc chân đi ra ngoài.
***
"Đinh đong" tiếng chuông thang máy phát ra nghe rất êm tai dễ chịu, Tri Tri
mặc bộ đồ công sở trang nhã, cúi đầu thật sâu. Mạnh Thiệu Hiên dẫn vài
người bước ra ngoài, phong cách hiên ngang, nhưng anh lại cố ý đi ra
cuối cùng.
Sau khi đi qua bên cạnh Tri Tri, anh dừng bước,
Tri Tri lập tức khẩn trương lui lại về phía sau một bước, cô cũng đã dám đứng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn anh rồi.
Mạnh Thiệu Hiên coi như vừa lòng với phản ứng lúc này của cô. Nhưng chính vì cô lại lui về
phía sau một bước nên anh cảm thấy có chút khó chịu. Anh ra vẻ uy nghiêm khẽ ho một tiếng, đứng tựa lưng nhìn lại cô: "Mấy ngày nay công việc
thế nào rồi? Đã thích ứng chưa?"
Tri Tri cuống quít gật đầu, thậm chí lúm đồng tiền bên môi cô còn thoáng hiện ra: "Kiều Thiếu gia,
tôi cũng đã thích ứng rồi ạ, hơn nữa công việc cũng nhẹ nhàng, tôi làm
cũng quen rồi."
Ánh mắt của Mạnh Thiệu Hiên rơi vào vài cuốn sách đang đặt ở một bên trên sofa, anh hếch mày: "Cô thích đọc sách à?"
Anh vẫn luôn cho rằng cô chỉ là một người làm công, không từng được học hành gì, hiện giờ mới phát hiện ra, cô đọc sách, mà còn lại là những cuốn sách rất dày, khổ
sách thật vĩ đại, trên bìa sách lại còn có tiếng Anh!
Tri
Tri nhìn thấy anh để ý đến những cuốn sách, giật nảy người, cô lại dùng
thời gian đi làm để xem sách giải trí, tóm lại là
một chuyện không có gì đáng vẻ vang.
"Thực xin lỗi, Kiều
Thiếu gia, sau này tôi nhất định sẽ không đọc sách nữa, ngài tha thứ tôi một lần này được không?" Cô cho rằng Mạnh Thiệu Hiên đang trách cứ cô
đã mắc lỗi trong thời gian làm việc, liền hoảng
hốt. Giữa lúc đó cô tiến lên một bước, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh
lại, cúi đầu xin lỗi.
Ngọn đèn giữa thang máy rất sáng, Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy rất rõ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi gầy của cô
so mấy ngày hôm trước tựa hồ đã trơn bóng hơn một ít, không còn tái nhợt lợi hại như trước, ngược lại mang theo sắc hồng nhàn nhạt. Cô mở to đôi mắt ngập tràn hơi nước nóng bỏng đầy
vẻ cầu xin nhìn anh. Bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy ống tay áo của anh lúc
này vẫn còn hơi run run, quả thực khiến anh mềm lòng không sao kiềm chế
nổi. Cô gái nhỏ này, cô chỉ dùng ánh mắt như vậy mà nhìn anh, anh thực
hận không thể đáp ứng được những yêu cầu của cô.
"Tôi không
có ý trách cứ cô. Công việc mở thang máy thật nhàm chán, lúc rảnh rỗi cô có thể tùy tiện đọc sách, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến công việc là
được." Mạnh Thiệu Hiên thốt ra lời này xong, tay Tri Tri liền buông lỏng ra, trên mặt cô hiện lên lúm đồng tiền mờ mờ, tựa hồ còn có tiếng thở
dài khe khẽ thật nhẹ nhõm nữa.
Mạnh Thiệu Hiên nhìn cô cười, trong lòng giống như được uống mật vậy, so với việc mình gặp được
chuyện gì đó vui vẻ anh còn thấy cao hứng hơn bội phần!
Một
khi cao hứng, anh cũng thoáng quên hết tất cả, liếc mắt nhìn thấy tóc
của cô có chút rối loạn, anh không khỏi vươn tay ra vén vén, lui lại một bước để nhìn, so lúc nãy hình như còn thấy rối loạn hơn, không khỏi cau chặt hàng lông mày dài
đẹp mắt, lại vén lại gẩy một chút. Từ trước đến
nay anh chưa từng qua lại với một cô gái nào, nên lực của tay cũng hơi
mạnh. Tri Tri bị anh đùa nghịch đến đứng không vững, lại cũng không dám
thốt ra lời, mãi sau, cuối cùng anh cũng buông tha cho cô, nói một câu
đầy chán nản: "Tri Ti, cô hãy nuôi tóc dài đi!"
"Để tóc dài
phiền toái lắm." Tri Tri nhẹ nhàng nói, giọng của cô luôn mềm mại như
vậy, Mạnh Thiệu Hiên nghe mà cả người thật thoải mái, giống như là đang
nóng nực được ăn một hộp kem lớn vậy, cả người anh, đến từng chân lông
đều thật thoải mái.
"Cô mà để tóc dài nhất định nhìn rất đẹp mắt." Mạnh Thiệu Hiên nói chắc chắn, chị dâu cũng có tóc dài, hơn nữa
chất tóc vô cùng tốt, cũng chưa từng nhuộm tóc bao giờ. Tri Tri mà để
tóc dài thì không biết hình dáng sẽ ra sao nhỉ?
Nghe thấy
anh nói như vậy, gương mặt của Tri Tri bỗng chốc đỏ rực lên, đầu cũng
cúi thấp xuống: "Kiều Thiếu gia, ngài nên đi làm thôi..."
Bộ dáng ngượng ngùng của cô, càng nhìn anh càng thêm thấy thương xót, anh
nghĩ muốn gần gũi với cô, lại sợ sẽ dọa đến cô, đành phải cố nén tấm
chân tình đang quay cuồng xuống tận đáy lòng mình.
Mạnh
Thiệu Hiên nhìn thấy có một quyển sách đang mở ra để trên sofa, đôi mắt
anh chuyển động, liền cướp lấy: "Tôi mượn quyển sách này để đọc, ngày
mai sẽ trả lại cho cô."
Nói xong, sau đó anh giống như một đứa nhỏ ôm lấy cuốn sách rồi bỏ chạy luôn...
"Ấy này... Kiều Thiếu..." Tri Tri đuổi theo một bước, lại đứng lại, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một tiếng, làn môi vừa xinh xắn vừa đáng yêu cũng
chậm rãi thoáng phác họa một nụ cười. Cô soi mình vào vách tường sáng
bóng của thang máy, tỉ mỉ đánh giá bản thân, bộ dáng của cô lúc để tóc
dài thế nào, chính cô cũng đã nhanh chóng quên từ lâu rồi...
Đã đổi sang công việc mới, không bằng, cô sẽ lại bắt đầu nuôi tóc dài,
cuộc sống tựa hồ đã mở ra cho cô một khung cửa sổ hoàn toàn mới. Cô có công việc ổn định, đứng đắn, mẹ cũng thật vui vẻ, không còn đánh chửi
cô nhiều như trước. Tri Tri cảm thấy một lần nữa bản thân mình tựa hồ
lại được bổ sung rất nhiều sức lực. Đợi đến lúc đã có đủ tiền, cô sẽ đổi nhà, thuê một gian phòng mới tốt hơn một
chút, thân thể của mẹ không tốt, hiện tại phòng rất ẩm ướt, môi trường
xung quanh cũng ồn ào, không tốt cho sự dưỡng bệnh của mẹ...
Đợi đến sau này, khi sức khỏe của mẹ dần dần tốt lên, trong tay cô cũng đã
có tiền gởi ngân hàng, cô sẽ nỗ lực nhờ người mua giúp một căn nhà của
mình để ở, cuộc sống hàng ngày cứ như vậy mà trôi qua một cách tốt đẹp!
Tri Tri nghĩ như vậy, nụ cười càng thêm sâu. Ở nơi
khóe môi còn có hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, cô vừa soi gương, vừa
chụp vỗ gương mặt ửng đỏ của mình, vừa mới trải qua vài ngay yên ổn
ngày, cô đã bắt đầu mơ tưởng hão huyền chăng?
Bất quá tóm lại là đã có hi vọng, mọi chuyện đang ở chiều hướng phát triển tốt đẹp! Nhất định phải tin như vậy!
Cho dù là bằng với khả năng của mình, cả đời này cô không gả đi cũng không
có gì đáng ngại, vẫn có thể chăm sóc mẹ như bình thường!
Tri Tri nghĩ, ôm đầu gối ngồi xuống ghế sofa rộng rãi được kê ở khoảng
trống nơi thang máy, bàn tay nhỏ bé non mềm chống lấy má, nhắm lại mắt,
cơ hồ có thể cảm giác được cuộc sống mới đầy sáng sủa của mình đã từng
chút, từng chút tới gần cô rồi.
**
Mạnh Thiệu
Hiên ôm quyển sách thật dày kia đi đến văn phòng, liền đem một đống tài
liệu báo cáo bảo người quản lý mang đến giao cho Kiều Tử Tích. Anh gọi
điện thoại nội tuyến bảo Lâm Thi đến, sau đó cả người dựa vào ghế sofa,
hai chân gác lên trên bàn, lại kéo mở cổ áo, ngậm một điếu thuốc lá bắt
đầu phun mây thả khói.
Một đại thiếu gia vừa rồi quần áo còn chỉnh tề, phong cách hiên ngang, đảo mắt đã biến thành một người ăn chơi trác táng.
Lâm Thi vừa tiến đến nhìn phẩm hạnh này, gương mặt không khỏi nghiêm lại:
"Tam Thiếu, chân của ngài có thể không đặt lên trên bàn pha trà được
không?"
"Tôi đây không uống trà." Mạnh Thiệu Hiên phun ra
một vòng khói nhìn rất lưu manh, Lâm Thi tức giận hung hăng đạp anh một
cước!
"Tìm tôi có chuyện gì! Tôi đang vội muốn chết đây, đại thiếu gia, tôi cũng không được giống như ngài, một người hiếm có, lại
còn gặp được cảnh “phú quý nhàn nhân” (người nhàn hạ giàu sang)!" Lâm
Thi ngồi trên sofa đối diện với anh, nói đầy tức giận.
"Cô
hãy xem cuốn sách này." Mạnh Thiệu Hiên đưa cuốn sách tới, lại thành
thạo ói ra một cái vòng khói, hơi nheo mắt: "Tên sách là gì?"
"Tôi nói này, đại thiếu gia, tốt xấu gì ngài cũng sống ở nước ngoài nhiều
năm như vậy, ngài lại không nhận biết được tiếng Anh sao" Lâm Thi hô to
gọi nhỏ, Mạnh Thiệu Hiên nhìn cô thật vô tội: "Tôi bị mù, không nhìn
được, cho nên tôi chỉ có nói, cũng không đọc được chữ."