“...Nếu hết yêu xin hãy nói cho em biết.
Em tôn trọng lựa chọn của anh.
Nếu hết yêu xin nói cho em biết một lời rồi ta sẽ chia xa.
Đừng khiến con tim em đau thêm khi anh thật sự hết yêu em rồi nhưng vẫn ở đó chỉ vì “thương” em…” - Nhạc chuông điện thoại vang lên, phá tan cái không khí trầm lặng trong phòng.
‘Hôm nay mình đã tránh mặt anh ấy, mình đang làm cái gì vậy? Anh ấy không tìm được mình có tức giận không? Hôm đó vì sợ mà chạy ra khỏi nhà, để anh ấy lại một mình, vẫn ổn chứ?’
Tuấn Minh vừa từ công ty trở về, anh mệt mỏi ngả lưng xuống nệm, trong lòng mang theo những câu hỏi về Gia Bảo.
Anh lo lắng, mơ hồ nghĩ ngợi rồi đôi mắt nặng trĩu đi, tấm nệm thoải mái đến mức khiến anh ngủ luôn lúc nào không hay.
Khi Tuấn Minh ý thức được điện thoại mình đang kêu thì trên màn hình đã xuất hiện một dãy dài hơn năm, sáu cuộc gọi nhỡ.
‘Là anh Gia Bảo, mình có nên gọi lại không? Gọi nhiều cuộc như này là có chuyện gấp hay sao? Gọi cho anh ấy mới được.’
***
Tuấn Minh chần chừ ấn nút gọi, khi bên kia bắt máy liền có chút run.
- “Anh gọi cho em có chuyện gì không?”
Thấy cuộc gọi đến là Tuấn Minh, Gia Bảo ngay lập tức xung huyết, bên kia chưa kịp nói xong anh đã dội xối xả mấy lời dồn nén trong lòng, khiến đối phương chỉ biết im lặng.
“Em chơi trò gì với anh vậy? Hôm đó chạy ra khỏi nhà thì thôi đi còn trốn anh cả ngày hôm nay, gọi nhiều cho em như vậy cũng không bắt máy.
Em xem anh như thằng khờ đúng không, chơi chán rồi vứt à? Em nghe kỹ cho anh, Gia Bảo này không để em đi dễ dàng như vậy đâu.
Chơi như vầy vui lắm sao? Được, anh chơi cùng em.”
Tuấn Minh nghe xong, tóc gáy cũng dựng hết cả lên.
Anh hít sâu một hơi.
- “Không, anh đừng nói vậy mà.
Thật ra em sợ gặp anh rồi sẽ làm anh giận thêm nên mới tránh.
Xin lỗi anh, Gia Bảo.”
Gia Bảo nghe xong liền trầm mặc.
Bên đây, Tuấn Minh đến thở mạnh cũng không dám, anh chờ đợi Gia Bảo lên tiếng, trong lòng mỗi lúc một hồi hộp hơn.
“Bây giờ em đang ở đâu?” - Gia Bảo thở dài, chợt nghĩ ra gì đó ngay lập tức trở nên gấp gáp.
Tuấn Minh sợ đến ngây người.
Anh bị cuốn theo tâm trạng của đối phương.
- “Anh… anh hỏi chi vậy?”
Gia Bảo nóng lòng, mang theo lo lắng, tức giận.
Anh lớn tiếng, hối thúc đối phương.
- “Nói mau.
Em đang chỗ nào?”
Tuấn Minh bị câu nói của Gia Bảo làm cho giật mình.
- “Thì, thì đang… ở nhà.”
Nghe đến đây Gia Bảo không nói gì thêm trực tiếp cúp máy để Tuấn Minh bên kia đầy lo lắng.
- ‘Anh ấy thật sự giận mình rồi, đến tạm biệt còn chưa nói đã tắt máy như vậy.
Làm sao đây?’
***
Tuấn Minh lười nấu ăn.
Cả ngày hôm nay anh không tài nào tập trung mà làm việc được, thấy Gia Bảo là tìm cách tránh đi như tránh tà vậy.
Đầu óc cứ nghĩ lung tung, làm sai tài liệu còn bị chị Minh Ánh - giám sát thực tập sinh, kêu lên quở trách một trận.
Tuấn Minh được gọi vào phòng riêng để nhắc nhở là đã quá coi trọng anh rồi.
Bình thường sẽ trực tiếp tại chỗ đang làm việc, trước mặt những người xung quanh, Minh Ánh sẽ không khách khí mà nói thẳng, la thẳng.
Tuấn Minh không buồn cũng không giận, anh chỉ thấy xấu hổ, thấy bản thân tệ hại.
Anh bắt nồi nước sôi nấu cháo.
Vẻ mặt anh không tốt lắm, mới ăn muỗng đầu tiên đã chau mày.
Nấu ra rồi cũng không nỡ bỏ đi, không phải cháo không ngon mà tâm trạng anh đang không tốt nên ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo, khó nuốt.
Tuấn Minh múc một muỗng to lên thổi vài ba cái liền cho ngay vào miệng, như thế chưa đầy năm phút tô cháo đã nằm hết trong bụng.
Anh quăng đại chén dơ vào thau nước, thẫn thờ soạn đồ đi tắm.
***
“Mở cửa… Tuấn Minh, mở cửa cho anh.” - Nghe tiếng, Tuấn Minh vội vã lấy khăn trùm lên đầu chạy ra ngoài.
“Gia Bảo, anh sao lại…” - Tuấn Minh trố mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Đối phương thở hổn hển, trán đầy mồ hôi, quần áo vẫn giống như lúc sáng chỉ có điều tùy tiện và xộc xệch hơn.
Gia Bảo đã chạy nước rút vào đây tìm người.
- “Cuối cùng cũng thấy em rồi.”
“Anh tìm em? Mau vào trong ngồi đi.”
Gia Bảo đi vào, anh đợi Tuấn Minh khép cửa liền kéo người ngồi xuống bên cạnh.
“Anh