Đau. . . . . .Nhức đầu. . . . . . Tay đau. . . . . . Chân đau. . . . . .Toàn thân đều đau!Bình minh hôm sau, Hạ Hải Dụ rốt cục yếu ớt tỉnh lạiGian phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ, mùi vị. . . . . . xa lạ.Anh từ phía sau ôm chặt lấy cô, một cái chân dài gác qua hông cô, một bên tay còn cầm lấy nơi mềm mại nhất của cô.“A!” Phát hiện mình không mảnh vải che thân nằm trong ngực đàn ông, Hạ Hải Dụ đột nhiên thét chói tai.Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt sung huyết đỏ bừng, mắt vừa mới mở đã vội vàng nhắm lại, đôi tay nhỏ bé kéo thật chặt lấy chăn, bọc mình lại thật kín.Nhưng mà, dù thế nào đi nữa cũng không thể lừa mình dối người, qua đêm hôm qua, cô với trước kia đã không còn giống nhau.Nụ hôn của anh, sự đụng chạm của anh, sự chiếm đoạt của anh. . . . . . Từng cái ánh mắt, mỗi một động tác, phảng phất như khắc vào trong đầu cô, thật sự rõ ràng, mọc rễ, nảy mầm.Đường Húc Nghiêu nhíu mày, ung dung đưa tay ra, vô tình hay cố ý tiến tới bên gối cô, cố tình nhắc nhở, “Em muốn tiếp tục ngủ sao? Không tới công ty?”“. . . . . .” Xoạch một cái lại ngồi dậy.Quay đầu muốn nhìn đồng hồ, mặt anh lại cố ý ngăn phía trước.Anh nửa nằm, một tay vuốt cằm, khóe mắt đuôi lông mày, đều đầy vẻ mê hoặc, môi mỏng đỏ mọng, trên khuôn mặt mang theo sự thỏa mãn, nhưng vẫn còn chút toan tính.Hạ Hải Dụ theo bản năng kéo chăn càng chặt hơn, không tiếng động nuốt nước miếng một cái.Tối hôm qua nên làm gì cũng đã làm rồi, anh đừng có nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi nữa!Đường Húc Nghiêu giương môi cười nhạt, đem bộ dáng hốt hoảng của cô nhìn trong đáy mắt, cô đang xấu hổ đây!“Nhìn cái gì vậy!” Mắt nhìn chằm chằm, giống như con cún nhìn thấy xương!Anh không để ý, tiếp tục trò đùa trêu cợt cô, “Xem một chút thì sao, tối hôm qua tôi không chỉ có nhìn, còn sờ , còn ăn. . . . . . Chẳng qua, ăn chưa đủ. . . . . .”“Đường, Húc, Nghiêu! ! !” Cô gằn từng chữ, lửa giận cuồng đốt.“Sao bây giờ lại gọi cả họ tên tôi? Tối hôm qua không phải là vẫn A Húc. . . . . . A Húc . . . . . .“. . . . . .” Nhớ tới hôm qua không