Mạc Tư Quân xuống xe, trên người anh mặc một bộ vest màu đen, cả người ẩn trong bóng tối bất giác khiến người ta có cảm giác như muốn giết người.
Hai người Vương tổng và Phùng tổng đã sợ đến mức không dám nói nữa, không biết trong hồ lô của chủ tịch Mạc này đang bán loại thuốc gì.
Rõ ràng anh đã đồng ý với họ để họ đưa Đường Hoài An đi rồi, nhưng bây giờ lại hiên ngang chặn trước xe của bọn họ.
Tuy nhiên, vì khí thế và quyền lực của Mạc Tư Quân, cuối cùng cả hai người cũng không dám tùy tiện mở lời.
“Hình như tâm trạng của hai người rất tốt thì phải?” Giọng điệu của Mạc Tư Quân ẩn chứa một sự chế nhạo rất rõ ràng.
Bị anh hỏi như vậy, sự ngông cuồng vừa rồi của hai người hoàn toàn biến mất: "Ha ha… không có không có, Mạc tổng đột nhiên tìm chúng tôi là còn chuyện gì cần dặn dò sao?"
Mạc Tư Quân không trả lời, cũng không thèm nhìn hai người đã sợ tới mức run rẩy mà đi thẳng đến bên cạnh xe.
Qua cửa sổ ghế sau, Mạc Tư Quân nhìn thấy Đường Hoài An đang nằm ở trên ghế sau xe, hai má cô ửng hồng, lông mày hơi nhăn lại, trông có chút không thoải mái, thoạt nhìn là biết cô say rồi.
Không biết tại sao, trong lòng Mạc Tư Quân bốc lên lửa giận, anh nhìn người phụ nữ trong xe và im lặng vài giây, mở cửa xe bế Đường Hoài An thẳng ra ngoài, cơ thể mềm mại của cô nóng bừng.
Anh quay đầu lại, ánh mắt sắt lạnh như dao cứa vào mặt Vương tổng và Phùng tổng, cuối cùng lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút.
"
Vừa nhìn thái độ này, cho dù hai người có ngông cuồng cỡ nào cũng không dám nói một câu, một bá chủ thương mại có thủ đoạn mạnh mẽ như Mạc Tư Quân, chỉ cần là thật sự muốn đối phó với bọn họ thì hoàn toàn không thành vấn đề, bọn họ sẽ không ngu xuẩn đến mức lấy tính mạng của mình ra để cược.
Mạc Tư Quân lập tức nhíu mày một cái, anh ngửi được mùi