Giọng nói của Đường Hoài An bị vỡ vụn: “Mạc...!Tư...”
Trong cổ họng đau giống như bị một một miếng thủy tinh vỡ chà xát.
Cô nhìn thấy trong mắt của Mạc Tư Quân lộ ra một cỗ sát ý nồng đậm, so với lần trước anh đẩy cô đến bên cửa sổ ở tầng 30 còn đáng sợ hơn, cô thậm chí cảm thấy lần này mình sẽ chết.
Dần dần, Đường Hoài An không có sức giãy giụa nữa, hai tay của cô nắm chặt cổ tay của Mạc Tư Quân cũng từ từ trượt xuống.
Mạc Tư Quân nhìn người trong bồn tắm lớn, dưới sức lực của anh càng lúc càng ngoan ngoãn, anh nghiến chặt răng, biết rằng có vài chuyện chỉ ở trong suy nghĩ của chính mình, cuối cùng, anh đã buông tay của mình ra.
Mọi trói buộc hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, không khí tươi mới lần nữa tràn vào lồng ngực của Đường Hoài An, cô đã ho dữ dội.
Bởi vì cơ thể không có một chút sức cho nên mất đi sự chống đỡ, cả người của cô đều bắt đầu từ từ trượt xuống, chìm vào trong bồn tắm.
Thân thể trắng muốt chìm vào trong làn nước vô cùng trong veo, đẹp như mộng như ảo, nhưng một màn này theo Mạc Tư Quân thấy lại càng giống một cái bẫy.
Đường Hoài An bởi vì vừa rồi từng chịu kích thích và kinh sợ quá lớn, cho nên cả đường đau xát, căn bản không có sức từ trong bồn tắm bò dạy, nước không ngừng xộc vào mũi và khoang miệng của cô, nhất thời nước trong bồn tắm bắn tung tóe, Mạc Tư Quân mắt thấy Đường Hoài An giãy giụa sắp chết.
Tuy Đường Hoài An bây giờ rất khó chịu, nhưng cô không phải không biết vừa rồi Mạc Tư Quân đã làm gì với cô, cô cho dù chết, cũng sẽ không muốn cầu xin anh, bởi vì cô biết anh căn bản sẽ không cứu cô.
Khi Đường Hoài An nghĩ rằng mình mới thoát khỏi từ tay của Mạc Tư Quân thì lập tức lại sắp chết đuối ở trong bồn tắm, Mạc Tư Quân cúi người nắm chết bả vai trần của Đường Hoài An.
Mạc Tư Quân vẫn không nhúc nhích, anh rõ ràng là muốn xoay người rời đi, nhưng tại sao...!hành vi của anh căn bản không nghe sai khiến của anh?
Cuối cùng,