Một chữ ‘nhảy’ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Đường Hoài An bị nhấc eo, một giây sau, cả người cô bị quật mạnh trên giường.
Mạc Tư Quân thuần thục tháo cà vạt của mình, Đường Hoài An ý thức được ý đồ của anh, trong lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, nghĩ đến trước đây anh mỗi lần vận động mạnh ở trên giường, cả cơ thể bắt đầu không ngừng rụt lại.
Đường Hoài An túm lấy cổ chân của cô kéo vào trong lòng mình, cà vạt trên tay trái nhanh chóng quấn quanh, trói hai tay của Đường Hoài An lại, đầu kia buộc ở trên đầu giường, Đường Hoài An bây giờ cơ người trần như nhộng, lại bị Mạc Tư Quân trói hai tay, cả cơ thể hoàn toàn bại lộ ở trước mặt anh, không có một chút che đậy.
Đường Hoài An rất tức giận, sửng sốt lên tiếng: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì! Buông tôi ra!”
Vừa nói chuyện, vừa đưa chiếc chân dài kéo chiếc chăn ở đuôi giường lại, miễn cưỡng che nửa thân dưới của mình.
Mạc Tư Quân mang theo sự phẫn nộ, chiếc sơ mi bên trong đã bị anh cởi bỏ, dáng người khỏe khoắn hiện ra trước mắt Đường Hoài An, không hề có điềm báo và chuẩn bị gì, cơ thể nóng rực của Mạc Tư Quân phủ lên.
Đường Hoài An dốc hết sức tránh né bốn phía, hai chân không ngừng đạp Mạc Tư Quân, nhưng lại bị Mạc Tư Quân kìm lại, hoàn toàn không nhúc nhích được.
Nhưng dựa vào đâu chứ? Anh dựa vào đâu mà muốn đối xử với cô như vậy, Đường Hoài An nhìn đèn chùm thủy tinh xa hoa trên trần nhà mà suy nghĩ.
Xuất phát từ lòng trả thù, cô