Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Nhung Nhớ


trước sau

Tôi cảm thấy hơi nhớ Tống Nhược Cốc.

Mấy ngày mới về, tôi bận nhiều việc...Ăn uống thỏa thích thì không cảm thấy sao, nhưng từ ngày tin nhắn của tên nhóc đó xuất hiện trong đống tin chúc mừng năm mới trong inbox của tôi, không ngờ lại tạo ra cảm giác tồn tại của cậu ta.

Nội dung tin nhắn vừa nhìn đã biết là lấy mẫu sẵn rồi gửi, so với những tin nhắn ngộ nghĩnh hài hước thì không đáng chú ý, tuy nhiên giọng điệu rất thân mật, giống như chúng tôi thân thiết lâu rồi.

Sử Lộ nói: Ngôn ngữ của người Man show từ trước đến nay đều rất nhàm chán, để có thể duy trì độ man của họ.

Tôi chuyển tiếp tin nhắn này cho mọi người, nhưng tôi lại nhất thời não tàn, phạm phải một sai lầm nghiêm trọng: tôi quên đổi tên Tống Nhược Cốc thành tên tôi...

Sau đó tôi bị mọi người chế giễu. Tin nhắn trả lời ngoại trừ tin bày tỏ nghi ngờ và lo lắng về trí thông minh của tôi như bình thường, còn có tin nhắn nhận ra JQ và dò hỏi.

Tống Nhược Cốc gửi đến một chuỗi dấu chấm lửng u oán.

Thật lâu sau tôi mới biết được, tin nhắn kia không phải là tin mẫu sẵn, mà là do người mạch máu não không bình thường kia suy nghĩ nát óc mới ra, gửi cho mình tôi. Tôi rất xấu hổ khi biết được tin này, chẳng qua lúc đó chúng tôi đã là người một nhà rồi, cho nên tôi nhanh chóng tự tha thứ cho bản thân mình. Đương nhiên, Tống Nhược Cốc kiên trì trừng phạt tôi, về cách trừng

phạt, ha ha ha.

Lúc này tôi nhìn dãy dấu chấm lửng, mới phát hiện bản thân sai lầm nghiêm trọng, tôi chỉ muốn, ừ, gửi lại nguyên tin nhắn này cho Tống Nhược Cốc.

Tôi từ nội hàm của dãy chấm lửng này liên tưởng đến vẻ mặt Tống Nhược Cốc bây giờ, khinh thường, không hài lòng, không quan tâm? Hãy là cười híp mắt rồi tự hỏi xem phải chỉnh tôi như thế nào?

Suy nghĩ của tôi như nước vỡ bờ, phân chia vô số thứ, các biểu cảm của Tống Nhược Cốc ùa vào đầu tôi mãnh liệt, Tống Nhược Cốc mỉm cười, Tống Nhược Cốc tức giận, Tống Nhược Cốc kiêu ngạo, Tống Nhược Cốc bực bội, Tống Nhược Cốc mặt lạnh nói lời cay nghiệt.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh Tống Nhược Cốc cuốn khăn tắm đang từ từ thưởng thức món ăn.

Có một số việc lúc nhớ lại, mới phát hiện ra não của bạn có thể rộng như thế, có thể ghi nhớ chi tiết từng ánh mắt từng động tác, thậm chí là rõ nét, chúng như những thước phim điện ảnh được công chiếu, từng cảnh từng cảnh được chiếu ra, khiến những thứ bạn từng thấy, những thứ bạn không chú ý, thậm chí thứ bạn lảng tránh, hiện ra trước mắt bạn không sót gì.

Lúc mẹ tôi về đến nhà, phát hiện con gái bà đang đối diện chuỗi chấm lửng vô cùng im lặng………… chảy máu mũi.

Bà hô lên một tiếng, tôi sợ đến nỗi máu chảy ngược, mũi cứ như thế bị nghẹn lại. Tôi tự trấn tĩnh lại, rút khăn giấy trên bàn lau mũi, từ góc độ chuyên nghiệp tìm lý do an ủi bà, “Không có chuyện gì đâu ạ, mùa đông hơi khô, mạch máu dễ vỡ.”

Mẹ tôi không yên tâm, kéo tôi đi bệnh viện, tôi không muốn mới năm mới đã thành bệnh nhân, cho nên liều mạng phản kháng.

Bà đành phải lấy điện thoại của tôi, “Không được, mẹ phải xem trong điện thoại con có cái gì đó khẩu vị nặng không.”

“Mẹ, con đã lớn rồi.”

“Đừng nói là đã lớn, cho dù con lấy chồng, mẹ cũng là mẹ con.” Bà nhanh chóng mở điện thoại, hiểu biết về các tính năng của điện thoại của bà còn tốt hơn tôi nhiều, đầu tiên tìm hết một lượt video, sau đó tìm đến hình ảnh, cuối cùng bà thành công tìm được hình ảnh không phù hợp với trẻ con, muốn cùng tôi thảo luận một chút.

Khung cảnh của tấm hình là ga giường màu trắng, một người đàn ông ở trên giường, áo vén lên, lộ ra cơ bụng. Thực ra tấm ảnh này khá được, lộ cũng không nhiều, nhưng khung cảnh kia, bầu không khí kia, thực dễ khiến người ta hiểu sai.

Đây là bức ảnh Tống Nhược Cốc dùng điện thoại của tôi kiên quyết chụp, nói thật trước đó tôi nhìn tấm ảnh này không
có cảm giác gì, giờ vừa nhìn lại lại xúc động chảy máu mũi, xấu hổ quá, xấu hổ quá.

Mẹ tôi như Sherlock Holmes, từ tấm ảnh tìm được, đã có thể suy đoán tôi và nam sinh đi thuê phòng. Tôi đương nhiên không thể thừa nhận, vấn đề là bà lại hiểu chuyện thuê phòng và tôi có làm chuyện kia hay không là một. Sau đó chúng tôi thảo luận nhiệt tình chủ đề “Có nên đi thuê phòng với nam sinh hay không”, trọng tâm từ chuyện “Tôi có nên thuê phòng với nam sinh hay không”, chuyển sang đề tài “Nữ sinh quan hệ tình dục trước hôn nhân”, cuối cùng, bà phổ cập cho tôi khóa học tìm hiểu về sức khỏe sinh sản.

Sau đó, tôi được bố mình cứu vớt, ông vừa về đến cửa đã kêu gào đói, mẹ tôi cũng nhớ ra trên đời còn có thứ gọi là “Cơm tối”. Vì thế dù chưa thỏa mãn nhưng cũng đi về phía phòng bếp. Bố tôi ngồi trên ghế sô pha, vừa cúi đầu đã nhìn thấy bức ảnh cơ bụng.

Người đàn ông trung niên nào đó tự ti về cơ bụng đầy thịt của mình lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác.

Sự thật chứng minh, trí nhớ của mẹ tôi còn rất tốt, bà cũng không vì chuyện làm bữa tối mà quên đi, tiếp tục tiến hành phá hủy tôi vô cùng tàn ác, vì đang nói dở bị cắt đứt, nên bà đã dứt khoát nói lại từ đầu.

Tôi…

Cuối cùng giúp tôi thoát khỏi khổ ải chính là chương trình mừng xuân, tuy rằng chương trình này hàng năm đều có, nhưng mẹ tôi vẫn là fan trung thành, lúc bà xem tôi và bố tôi phải ở bên cạnh. Xem chương trình mừng xuân vài tiếng khiến người ta tiêu tốn khá nhiều thể lực và trí tuệ.

Tiếng chuông giao thừa vang lên thì tôi đứng lên duỗi người, đầu óc hơi quay cuồng.

Tôi sờ điện thoại di động, sau khi mở khóa màn hình, đập vào mắt là cơ bụng của người nào đó, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại gọi vào số của Tống Nhược Cốc.

Mới kêu một tiếng bên kia đã nhấc máy, “A lô.” Tiếng nói của cậu ta trầm thấp, kèm theo âm thanh rì rào của gió.

Tôi há miệng nhưng lại không biết nói gì.

“Kỷ Nhiên, không phải cậu gọi nhầm sang số tôi chứ?” Giọng nói cười như không cười.

“Không phải, muốn nói với cậu một câu, năm mới vui vẻ.”

Cậu ta cười nhẹ, nghe có vẻ tâm tình sung sướng, “Ừ, cậu cũng thế, năm mới vui vẻ, chúc cậu phát tài.”

Tôi lại không biết nói gì. Lúc này trong điện thoại truyền đến tiếng người gọi cậu ta, cậu ta lên tiếng trả lời. Tôi nói: “Cứ thế đi, đón năm mới thật tốt, khai giảng gặp lại.”

“Chờ một chút, Kỷ Nhiên”

“Ừ?”

“Có phải cậu nhớ tôi không?” Cậu ta hỏi.

“Đúng thế, Tống Nhược Cốc, cậu nói đúng.”

“Thật hả?” Tiếng cười của cậu ta dịu dàng hơn, nhẹ nhàng như dòng suối.

“Tôi thực sự gọi nhầm số.”

“. . . . “

Sau đó tôi và Tống Nhược Cốc không liên lạc lại, tôi thỉnh thoảng thấy cậu ta trên mạng, có bình luận vài câu, cậu ta lại không để ý tới tôi, xem ra thật sự mất hứng. Người này lúc nào cũng không biết nói đùa, shit!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện