Thời gian tiếp theo của kỳ nghỉ đông trôi qua nhanh chóng và buồn tẻ, cuối cùng cũng đến ngày trở lại trường.
Sử Lộ trong hơn một tháng nghỉ đông gầy đi đáng kể, đến nỗi mới nhìn trông như là phiên bản thu nhỏ, khuôn mặt thì giống như là di chứng của nữ
minh tinh sau khi tẩy trang, phờ phạc đến nỗi tôi muốn sờ mặt cậu ta
cũng không nỡ xuống tay.
Bệnh trạng này, rất giống với biểu hiện lâm sàng của bệnh tương tư.
Đương nhiên, cũng có thể là mắc phải bệnh nan y gì đó.
Xét thấy tên nhóc này là một tai họa, căn cứ vào kinh nghiệm lịch sử “Tai
họa thiên nhiên”, tôi loại bỏ khả năng thứ hai. Cho nên...Tên nhóc Sử Lộ này đang yêu?
Thật là...còn khiến người ta khó hiểu hơn so với bệnh nan y.
“Tống Nhược Cốc...”
“. . . . “
Có phải tôi đã bỏ lỡ cái gì không, vì sao chuyện này phát triển theo hướng khác thường như thế.
Lẽ nào bọn họ thực sự từ muốn chém muốn giết chuyển sang yêu đương nhau
sao Nghĩ đến cảnh Tống Nhược Cốc và Sử Lộ tình cảm nồng nàn ngồi đối
diện nhau, trên đầu hai người đều có những trái bóng bay màu hồng bay lơ lửng, tôi lại cảm thấy buồn nôn.
“Kỷ Nhiên, tôi có một dự cảm, cậu bị Tống Nhược Cốc đoạt mất rồi!”
“ . . . . . “ Lời này từng từ từng chữ tôi đều hiểu, tại sao ghép lại một chỗ tôi lại không lý giải được thế này.
Sử Lộ thấy tôi không phản ứng, dứt khoát nghiêng đầu dựa vào vai tôi, “Kỷ Nhiên, tôi không muốn cậu bị người khác đoạt mất.”
“Thế nên, sự thật là cậu đang lo lắng Tống Nhược Cốc muốn làm người bạn thân thiết của tôi đúng không?” Tôi quả nhiên suy nghĩ quá nhiều, hoàn toàn
không nên ôm hi vọng lớn với Sử Lộ, cậu ta không phải mắc phải bệnh
tương tư, càng không phải mắc bệnh nan y, đây hoàn toàn là căn bệnh thần kinh thỉnh thoảng tái phát mà!
“Tôi mặc kệ, cậu chỉ có thể có tôi là bạn!”
“Được, được rồi, được rồi, tôi chỉ có một mình cậu thôi.” Tôi vỗ vỗ sau lưng
cậu ta để an ủi. Tên nhóc này có thể coi là một đứa trẻ, một chuyện vớ
vẩn như thế mà cậu ta có thể sẽ phát tác trong một tháng, cho nên mới
nói.Thuốc không thể ngừng mà!
Sử Lộ nghe thấy tôi cam đoan, tinh
thần khá lên một chút, lôi kéo tôi và cái valy to của cậu ta cùng sóng
vai đi trong sân trường, dọc đường đi, gặp phải vô số ánh mắt nhìn theo, tôi mất tự nhiên cúi đầu, đá viên đá dưới chân, đột nhiên đụng trúng
phải một người. Cảnh tượng này giống đã từng xảy ra, trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên cảnh đêm đông lờ mờ, lộn xộn. Tôi ngẩn người, bật lên
tiếng, “Tống Nhược Cốc.”
Giọng nói của Tống Nhược Cốc vang lên từ trên đầu tôi, “Không tồi, không cần nhìn cũng có thể biết là tôi.”
Tôi ngẩng đầu, thật sự là cậu ta! Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp mà!
Tống Nhược Cốc chắn trước mặt tôi, hoàn toàn không có ý định nhường đường,
cậu ta cao hơn tôi khoảng một cái đầu, cho nên ánh mắt cậu ta nhìn tôi
thêm hiệu quả từ trên cao nhìn xuống, cho người ta cảm giác kiêu căng và lạnh lùng, “Chỉ ăn hơn một tháng, đường cũng không nhìn được hả?”
“Tạm được, cậu cũng không khác mấy,” tôi cố gắng vỗ vỗ cánh tay cậu ta, “Nhìn xem, cao hơn hẳn.”
“Hô hô…” Tiếng cười của Sử Lộ có thêm mùi vị khiêu khích.
Tống Nhược Cốc cũng không nhìn cậu ta, “Đừng có sờ loạn, tố cáo cậu quấy rối tình dục giờ.”
Sử Lộ kéo tay tôi, “Kỷ Nhiên, chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt Tống Nhược Cốc rơi xuống đến chỗ Sử Lộ nắm tay tôi, “Thật là chị em tốt.”
Sử Lộ đã quen với kiểu châm chọc này, cho nên thản nhiên liếc mắt. Còn tôi nghĩ đến chuyện khác, nếu Sử Lộ lo lắng tôi bị Tống Nhược Cốc cướp đi,
thì tôi ở trước mặt cậu ta, cho cậu ta thuốc an thần là được rồi.
Vì thế tôi nói với Tống Nhược Cốc: “À, đúng rồi, tôi có vài lời muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì.”
“Tùy rằng cậu
giúp tôi ơn huệ lớn, tôi rất cảm kích, nhưng tôi đã có Sử Lộ,
cho nên...” Tôi nhìn cậu ta, thực sự không biết mở miệng nói lời sau đó
thế nào, trách chỉ có thể trách tôi không phải người bệnh tâm thần.
“Cho nên cái gì?” Tống Nhược Cốc vẻ mặt giễu cợt, các tế bào cơ thịt trên
mặt giống như sắp xếp lại từ đầu, đấy gọi là nghiêm trang đó, ánh mắt
cậu ta sáng quắc nhìn tôi chằm chằm, “Cho nên cậu muốn nói cái gì?”
Vẻ mặt cậu ta nghiêm túc, giống như là đang trong chiến tranh hạt nhân
MỹTrung, tôi bị cậu ta nhìn đến nỗi căng thẳng, nhưng trong đầu không
hiểu sao có cảm giác bội tình bạc nghĩa không giải thích được thế này!
Tôi nắm chặt tay, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ của người bệnh thần
kinh ra khỏi đầu, “Cho nên, tôi sẽ không trở thành người bạn thân thiết
của cậu.”
Tống Nhược Cốc giống như người máy bị hết điện, không
nhúc nhích, vẻ mặt không có tí biến hóa nào. Cứ như thế khoảng mười mấy
giây, cậu ta thở phào một cái, nghiêm túc nói: “Kỷ Nhiên, tôi cũng có
chuyện muốn nói với cậu.”
“Cái gì?”
“Đừng chỉ ăn rau,” cậu ta vỗ vỗ đầu tôi, ánh mắt dịu dàng, “Phải ăn nhiều thịt một chút.”
“. . . . “ Tôi biết mà, tên nhóc này vừa nói kiểu độc ác, tôi đã nhanh chóng biến thành mảnh vụn.
Bởi vì bị Tống Nhược Cốc quật ngã ở chỗ này nên tôi muốn tìm một chỗ khác
để khai chiến, nghĩ tới nghĩ lui cho dù là giao chiến chính diện kiểu
gì, dường như tôi đều không phải là đối thủ của cậu ta. Vì thế tôi lựa
chọn cách vô sỉ.
Tôi tính mang ảnh cơ bụng của cậu ta tung lên trên diễn đàn.
Ừ, không chỉ như thế. Tôi còn thuận tiện chuyển tên ảnh từ “Tống Nhược
Cốc.jpg” chuyển thành “Tống Nhược Cốc.avi”, kiểu cách đó, trình độ đó,
chỉ riêng như thế đã có ý nghĩa khác rồi.
Nhưng lý thuyết thì đầy đủ, thực tế thì đầy khó khăn, lúc tôi đưa tấm ảnh lên BBS trường, mới
phát hiện tên quên thay ID. Vì thế bài post ID rành rành là “Kỷ Nhiên”.
Vì là chuyện liên quan đến Tống Nhược Cốc, cho nên bài post kia lượng view rất cao, cũng có thể là vì chuyện liên quan đến “Tống Nhược Cốc.avi”,
cho nên số lượng comment tăng nhanh giống như tên lửa.
Đương
nhiên, rất nhiều reply đều là “Không mở được”. Nhưng không ai tin đó chỉ là một tấm ảnh, hầu hết mọi người đều tin chắc rằng video bị lỗi trong
quá trình tải lên, dù sao người đăng lên là “Kỷ Nhiên”, tên này và Tống
Nhược Cốc đặt cùng một chỗ thì cả người đều tản ra ánh
sáng “bí mật có thể khai phá”, cho nên sao có thể không có phim được! Nhất định là mạng trường làm hỏng video.
Vì thế bọn họ yêu cầu tôi tải lại một lần.
Còn có suy đoán từ tên video, sức tưởng tượng vô cùng phong phú, ngoài khẩu vị đặc biệt còn không dám nhìn thẳng.
Tôi chạy mất tăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s