Vừa bước vào cổng cung điện, nhìn sang bên trái, xuyên qua rừng qua cẩm tú sẽ thấy một lương đình nhỏ, vải màu tím nhạt che đi cảnh vật bên trong. Đi dọc theo con đường mòn rải đầy hoa cẩm tú, bước đến trước lương đình thì thấy mẫu hậu, phụ hoàng và hai vị thái phi đang ngồi trên ghế quý phi uống trà chiều.
Hai người ngồi chung một chỗ ngỡ như mặt trăng và mặt trời hội tụ một nơi, trong khi mẫu hậu nàng luôn duy trì khí chất lạnh lùng, điềm tĩnh, trí tuệ như ánh trăng vô tình, thì phụ hoàng có khuôn mặt cực kì hiền lành, nụ cười teo toét trên môi, cả người tỏa ra ánh nắng như mặt trời thu hút mọi ánh mắt.
Hai người tỏa ra hai khí chất khác nhau nhưng khi chung một chỗ lại. Tạo cho người khác cảm giác hòa hợp như một việc hiển nhiên.
Mẫu hậu(mama) nàng trông lạnh lùng ít nói bơ đời thế thôi nhưng một khi cái miệng nhỏ nhắn đó phát ra giọng nói nghe rất êm tai ngọt ngào thì y như rằng chỉ làm người ta tức hộc máu, một chưởng đánh trúng điểm yếu của người khác, tính bà là thế, nhưng khi đối mặt cả ngày với nụ cười ngây ngô của phụ hoàng(papa) là bà chỉ biết bất lực, aizz.
Về phần papa, thì khỏi cần nói, cười cả ngày, khuôn mặt ngây thơ, tính cách hiền lành, bao che khuyết điểm, yêu chiều mama, nhưng sau khuôn mặt đó là một tính cách cực nguy hiểm, tính chiếm hữu rất mạnh, sức lực mạnh mẽ ( chuyện gì thì tự tưởng tượng), tình địch đến thì mỉm cười vui vẻ niềm nở như trẻ con làm người ta mất cảm giác phòng ngự, mới quay lưng một chút là bị đá một cái vô mông làm té ngửa xuống đất, sau đó là hàng loạt khuyến mãi đi kèm là những cú đá cú đấm làm cha mẹ người ta nhận không ra.
Papa nàng còn mang thân phận là con trai đại tướng quân đương triều, nếu không cưới mama miệng độc của nàng thì ông chắc chắn sẽ thành là một đại tướng quân tài giỏi, vang danh khắp đại lục, trên đó là lời mà ông nội nàng suốt ngài lải nhải bên tai ta mỗi lần ông nhập cung