Sau khi trải qua buổi sáng một cách đần thối nàng lại tiếp tục đến ngự thư phòng để giải quyết đống tấu chương đến giữa trưa.
Dùng xong ngọ thiện, nàng ngủ 1 giấc đến buổi chiều, lúc nàng thức dậy định phê chuẩn tiếp thì mẫu hậu với phụ hoàng kêu nàng tới để nói chút chuyện.
Nàng chỉnh lại quần áo đi đến long phượng huyền cung- nơi ở của thái hậu và thái thượng hoàng, là cung điện với khuôn viên rộng lớn giành cho 2 người cấp bậc cao quý nhất trong hoàng cung.
Thị vệ gác cửa của cung điện thấy nàng đến, giọng hô lên:
- hoàng thượng đến.
Nàng lướt qua hắn ta, bước qua cánh cổng, khuôn cảnh đầy hoa cẩm tú cầu tử bạch đan xen xuất hiện trước mặt nàng.
Mỗi lần đến đây đều làm thấy rất thoải mái, khuây khỏa.
Những đàn bướm đang bay lượn quanh khu vườn trong buổi chiều tà êm ả, vừa thấy nàng đến liền thân thiết bay lượn quanh người nàng làm nàng cười thật vui vẻ, vươn ngón tay búp sen nhỏ nhắn muốn sờ lấy con bướm màu hồng phấn gần nhất, nó khẽ đậu lên ngón tay nàng, đôi cánh khẽ khép lại, bộ dáng trông rất thõa mãn, muốn nghỉ ngơi sau mấy khắc bay lượn vui đùa.
Cảnh đẹp ai cũng thích nhìn, mỹ nhân tuyệt mỹ càng làm bao người say mê, nụ cười mỉm của nàng làm bao người khác phái rung động trái tim.
Cảnh mỹ nhân hưởng bướm trong vườn cẩm tú, ai cũng hy vọng nó tồn tại mãi mãi, khắc sâu vào tâm khảm, dù là họa nhân giỏi nhất thiên hạ cũng không thể nào họa ra được cảnh sắc, tâm của bức họa này cả.
Hắn lưu lại hình ảnh ấy, hắn muốn chính mình vẽ nàng, im sâu vào trái tim hắn mãi mãi và sau này.
…
Rất lâu về sau, một đứa bé đáng yêu hỏi cha mình:
- cha cha, tỷ tỷ trong bức họa này đẹp quá.
Hắn mỉm cười xoa xoa đầu đứa bé:
- dù con có muốn kiếm cũng kiếm không được người nào đẹp hơn nàng đâu.
- thật chứ, nếu con kiếm được thì sao. Đứa bé ôm bức họa nhìn chầm chầm vào thân ảnh xinh đẹp màu vàng ấy như muốn lưu lại